Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Tiểu Sâm, không được không lễ phép." Mậu Hinh ngăn lại con trai, "Đây là cô con, mau gọi cô ( em gái của bố)."

"Không cần, không cần gọi cô." Minh Nhất Hạ lập tức đưa tay ngăn lại.

Tống Mạn Vân nghe được con gái nói như thế, không khỏi dương miệng, liền biết con gái không có khả năng tán thành Tiểu Sâm.

"Tôi còn nhỏ a, không chuẩn bị tâm lý làm cô." Minh Nhất Hạ nói xong qua đi một tay ôm lấy Tiểu Sâm, để cho bé mặt đối mặt cùng mình, "Bộ dáng là phong nhã, tiểu quỷ, cho phép cháu gọi dì là chị gái."

"..."

"..."

Lời này vừa ra, toàn trường lặng im, Minh Nhất Hạ rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không? Mậu Hinh đều đã hết chỗ nói rồi.

"Nhất Hạ, không được hồ nháo." Lão phu nhân nhíu mày xem cháu gái.

"Cháu không có chị gái lớn như vậy, cô." Tiểu Sâm gọi Nhất Hạ là cô.

Minh Nhất Hạ nhìn mặt Tiểu Sâm đẹp trai, cười một tiếng, nhéo mặt bé: "Thực ngoan."

Trúng kế rồi! Tiểu Sâm đen mặt, chu miệng lên.

"Ăn cơm đi!" Minh Chí Côn khụ một tiếng, đã nói.

Nhất Hạ muốn ôm ấp Tiểu Sâm đi ăn cơm, Tiểu Sâm liền muốn tiếp xuống ︰ "Cô thả cháu xuống, bản thân cháu có thể đi."

"Cô là người nào của cháu?" Nhất Hạ không buông, nhíu mày hỏi bé.

Tiểu Sâm ý thức được cô kỳ quái này vừa rồi rõ ràng cố ý dẫn bé, lừa gạt bé hắn gọi cô là cô, tâm cơ cũng thật sâu.

"Tiểu Sâm, muốn có lễ phép." Hinh Hinh ở bên cạnh nhắc nhở con trai.

"Cô cô." Tiểu Sâm chẳng nhiều tình nguyện gọi người.

"Thực ngoan, thưởng một cái nụ hôn." Minh Nhất Hạ nói xong in lại một cái hôn môi trên mặt Tiểu Sâm, kết quả lưu lại hai mảnh vết son môi đỏ tươi.

Tiểu Sâm lập tức lấy tay lau xuống, kết quả mặt bị lau xuống đỏ bừng giống đánh phấn.

Minh Nhất Hạ thấy Tiểu Sâm như vậy liền cười ha ha, tất cả phòng khách đều có thể nghe được tiếng cười của cô.

Vốn Hinh Hinh bọn họ trở lại Minh gia, tâm tình là buộc chặt, cảm giác tùy thời đều có một hồi đại chiến, tùy thời chuẩn bị tốt tác chiến, kết quả Minh Nhất Hạ nháo như thế, cảm giác khẩn trương nháy mắt tan thành mây khói rồi.

Lúc ăn cơm Minh Nhất Hạ cố ý ngồi ở bên người Tiểu Sâm. Tất cả mọi người cực kỳ an tĩnh, chỉ có cô thỉnh thoảng đùa Tiểu Sâm nói chuyện.

" Cô cô hư hỏng, mẹ nói ăn cơm liền chuyên tâm ăn cơm, không thể nói lung tung." Tiểu Sâm thật sự chịu không nổi cô cô đã nói.

"Cô không có nói lung tung, cô cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với cháu nha!" Minh Nhất Hạ nói xong quay đầu nói với Mậu Hinh, "Mậu Hinh, để cho con trai của cô tiến vào giới giải trí thế nào? Gần đây tôi muốn quay một bộ phim vừa lúc thiếu một cái ngôi sao nhỏ tuổi, tôi xem Tiểu Sâm liền rất hợp thích."

"Tạm thời không quyết định này." Minh Ý lạnh giọng trả lời.

"Anh cả, em không có hỏi anh, em hỏi Mậu Hinh." Minh Nhất Hạ bất mãn nói.

"Anh có thể trả lời, Tiểu Sâm là con anh, anh có thể trả lời thay." Minh Ý nhìn về phía em gái.

Minh Nhất Hạ mếu máo, liền không nói thêm nữa.

" Gần đây Tiểu Sâm học cờ vây, thầy giáo nói thiên phú của bé rất không tệ, chính bes cũng có hứng thú, cho nên trước để cho bé học." Hinh Hinh nói với Minh Nhất Hạ coi như hòa khí.

"Cờ vây quá mức chán, cô muốn bồi dưỡng con trai thành Minh Ý thứ hai sao?" Minh Nhất Hạ bất mãn nói, "Ít nhất nên là để cho Tiểu Sâm học học khiêu vũ ca hát nếu không tốt có thể Piano đàn vi-ô-lông."

"Nhất Hạ, hôm nay cháu nói nhiều lắm, an tĩnh ăn cơm." Minh Chí Côn ra lệnh một tiếng.

Nhất Hạ hơi nhíu lông mày, cô hay nghe ông nội nói, quả nhiên không ăn cơm rồi.

Cơm nước xong, Minh Chí Côn làm cho một nhà bọn họ ngủ ở nhà tối hôm nay. Minh Ý biết ông nội có chuyện nói với anh, gật đầu đồng ý rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.