Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Hinh Hinh nhìn camera bãi đỗ xe tối hôm đó, người hiềm nghi Tiết Phi Phi có thời gian đứng sóng đôi đối thoại cùng Minh Nhất Kỳ rất lâu, mấy đao của Tiết Phi Phi thực ra đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Tình hình lúc đó, Tiết Phi Phi có cơ hội giết chết Minh Nhất Kỳ, hiển nhiên, Tiết Phi Phi không hề muốn giết chết Minh Nhất Kỳ.

"Tôi muốn thẩm vấn Tiết Phi phi." Hinh Hinh để cho Cố Tiểu Nam đi sắp xếp.

Chờ Hinh Hinh thẩm vấn xong Tiết Phi Phi, liền chính thức quyết định khởi tố Tiết Phi Phi tội cố ý thương tổn người.

Tin tức này vừa truyền ra tới, lập tức nổ tung ở Minh gia.

Vào lúc ban đêm Mậu Hinh liền nhận được điện thoại của Tống Mạn Vân: "Mậu Hinh, cô làm gì vậy? Lão Vương lái xe đã chết, A Kỳ bị người đuổi giết thiếu chút nữa liền chết, cô cư nhiên chỉ lấy tội cố ý thương tổn khởi tố cái tội phạm giết người kia."

Mậu Hinh thật không ngoài ý Tống Mạn Vân sẽ nói với mình như vậy, cô nói: "Tôi chỉ căn cứ sự thật xác định lấy loại tội danh nào tới khởi tố người hiềm nghi, nếu là mẹ chồng không hài lòng có thể đến Luật Chính Tư khiếu nại."

Kết quả tan tầm, một nhà Mậu Hinh và Minh Ý lại bị gọi về Minh gia.

"Hinh Hinh, ba hỏi qua luật sư Diệp, vụ án này ít nhất hẳn là cố ý giết người không thành, tại sao là tội cố ý thương tổn?" Minh Văn Hiên bất mãn nói.

"Cái tội danh này là kết quả Luật Chính Tư nghiên cứu tình tiết vụ án, ba, ba yên tâm, con chỉ có thể giải quyết việc chung." Mậu Hinh trả lời như thế.

Lúc này Giang Nguyệt Đình ngồi ở trên ghế sofa, từ sau khi phát sinh vụ án này, tinh thần cô liền không tốt lắm, giống như vẫn ở vào hoảng hốt.

Nghe được Mậu Hinh nói như thế, Giang Nguyệt Đình nói ︰ "Rõ ràng đã chết một người, Nhất Kỳ cũng thiếu chút đã chết."

" Lái xe chết cũng không phải bị Tiết Phi Phi giết chết mà là đụng vào trụ bãi đỗ xe, dẫn đến u trong đầu vỡ mà chết." Mậu Hinh nói.

"Nếu không phải Tiết Phi Phi lão Vương cũng sẽ không va chạm trụ, cũng không chết." Minh Văn Hiên nói.

"Ba, hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ có thể chứng minh Tiết Phi Phi cố ý thương tổn, mà không phải cố ý giết người." Mậu Hinh lại vẫn rất có kiên nhẫn giải thích.

"Chỉ cần con nguyện ý, có thể lấy tội cố ý giết người khởi tố Tiết Phi Phi." Tống Mạn Vân lớn tiếng nói.

"Mẹ, ý tứ của mẹ sẽ không phải là để cho Mậu Hinh lấy việc công trả thù riêng, tùy ý trả thù đi!" Minh Nhất Hạ lành lạnh nói, "Mặc dù con không hiểu pháp luật, nhưng cũng biết kiểm sát trưởng lấy việc công làm việc tư cũng là tội hình sự. Không chỉ có cô muốn ngồi tù, thanh danh Minh gia chúng ta cũng hủy đi."

Minh Nhất Hạ cư nhiên sẽ nói chuyện giúp cô, Hinh Hinh hơi chút ngoài ý muốn, có chút chấn kinh nhìn cô.

" Nhất Hạ, không được nói bậy." Minh Chí Côn trách cứ cháu gái.

"Ông nội, bình thường Nhất Hạ nói chuyện không có trình độ gì, những lời này trái lại nói câu lời nói thật." Minh Ý nói, "Công việc Hinh Hinh vốn là đặc biệt, bình thường cũng cực kỳ dễ dàng bị người khiển trách, chúng ta không nên vung tay múa chân quá nhiều đối với công tác của cô."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.