Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

" Vì sao Ba ba muốn mua cờ vây cho con?" Hinh Hinh hỏi.

" Hôm nay ba ba hỏi có hứng thú với cái gì, nếu con có hứng thú với cái khác, anh mua cho con. Sau đó đi ngang qua một cái bàn cờ vây, ba ba cùng một cái chú chơi cờ, hạ chú kia đầu đầy mồ hôi. Con nói quân đen quân trắng chơi vui. Sau đó anh liền mua bàn cờ và cờ trở về." Tiểu Sâm nói.

Mậu Hinh đầu đầy vạch đen, nếu cô nhớ không lầm mà nói, Minh Ý cũng rất thích chơi cờ.

Năm đó lúc ở cùng anh, cô chỉ thấy anh bày cờ một mình. Về sau cô đi theo học mấy chiêu, đả cật cật, khí, hổ khẩu là từ chuyên nghiệp. Cô nghe xong một lỗ tai, hạ quá vài lần phát hiện hoàn toàn không thích hợp mình.

Minh Ý từng nói, cha nuôi của anh là tay chơi cờ nghiệp dư, ba tuổi anh liền đi theo mò mẫn bàn cờ rồi. Cô càng biết Minh Ý có một bộ bàn cờ bạch ngọc, đó là trân quý của anh. Ngay cả quân cờ đều là dùng bạch ngọc và hắc ngọc chế tạo, đặc biệt quý báu.

"Con xác định con có thể học sao?" Mậu Hinh hỏi.

"Đương nhiên sẽ a!" Tiểu Sâm lập tức nghiêm túc nói, "Mẹ yên tâm đi, con khẳng định sẽ học tốt, ba ba sẽ dậy con."

Mậu Hinh đương nhiên không phản ứng con trai học sở thích nghiệp dư, cờ vây có thể bồi dưỡng tâm tính, nếu con trai thật sự có thể thích, kia không thể tốt hơn rồi.

Cô buông cặp tài liệu đi phòng bếp, Minh Ý đang nấu cơm.

Nhìn đến cô trở về, anh bày tỏ cực kỳ hài lòng, nói: "Rất nhanh là có thể ăn cơm rồi."

Hinh Hinh có chuyện muốn hỏi anh, đã nói: "Em có lời nói với anh. "

Minh Ý không phát hiện khác thường của cô, nói: "Em nói là chuyện anh để cho Tiểu Sâm học cờ vây sao? Anh cảm thấy được tiểu tử kia năng lực trinh thám và năng lực tính nhẩm cũng không kém, trải qua xã cờ vây, vừa lúc xã cờ vây là bạn của anh, chúng ta hạ một bàn. Tiểu Sâm nói cái này tốt đùa, anh thuận tiện báo một cái lớp cho bé, hơn nữa mua một bộ cờ trở về."

"Em không phải nói cái này." Con trai học tinh thông cô không phản đối.

"Vậy em muốn nói cái gì?" Minh Ý đổ thịt bò rau thơm đến trong bát, giương mắt xem cô.

" Phán vụ án Cổ Dương hôm nay, phán hoãn chết." Hinh Hinh nói.

"A...." Minh Ý tựa hồ không ngoài ý, cũng nghe cô vừa nói, chuyện này cùng anh tựa hồ cũng không quan hệ.

" Đây quan hệ với anh sao? Trước em phán đoán là tử hình." Hinh Hinh hỏi.

Minh Ý nghe lời này, động tác trong tay cứng đờ: "Vì sao hỏi như vậy?"

"Em nhìn thấy ông nội tại bên ngoài toà án, chính tai em nghe được ông nói với Cổ Bá, anh có thể làm chỉ có những thứ này rồi." Cho nên cô mới có thể tới hỏi anh.

Minh Ý nghe, cười nhợt nhạt, nói: "Hinh Hinh, anh nghĩ em hẳn là hiểu biết anh. Anh hiểu công tác của em, bên người có một người nhà kiểm sát trưởng, anh biết rõ điểm mấu chốt công việc của em, anh cho rằng anh sẽ không dễ dàng giẫm lên điểm mấu chốt của em."

Trong lòng Hinh Hinh căng thẳng, đột nhiên muốn cho mình một bạt tai, Minh Ý đã từng là một quân nhân, anh cũng là một người tính nguyên tắc rất mạnh. Cô nên là hiểu biết anh, anh tuyệt không làm chuyện như vậy.

Cô làm sao có thể váng đầu, nghe xong một câu của lão nhân kia bỏ chạy tới chất vấn anh. Cô lập tức đi lên phía trước, ôm thắt lưng của anh: "Thực xin lỗi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.