Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiểu Nam cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cười hơi ngại ngùng, chỉ nói: "Mậu kiểm còn chưa tỉnh, vẫn nói mê, tôi đang định gọi kêu bác sĩ.".

"Vậy thì phiền cô, phiền cô kêu bác sĩ tới đây được không?". Mặt Minh Ý không chút thay đổi nói.

"Được...". Cố Tiểu Nam có thể cảm nhận Minh Ý thâm trầm, rõ ràng phòng bệnh rất lớn, cô lại cảm thấy không khí trong phòng cực kỳ loãng, khiến cô có cảm giác khó thở, cô rất muốn ra ngoài hô hấp không khí mới mẻ.

Cho nên sau khi trả lời, cô bỏ chạy ra ngoài.

Minh Ý ngồi cạnh giường bệnh Mậu Hinh, thấy nước mắt cô rơi ra từ khóe mắt, trong lòng căng thẳng, đưa tay lau đi nước mắt của cô, lại cầm tay cô: "Anh đã trở về.".

Có thể là nghe được tiếng của anh, Mậu Hinh lập tức an tĩnh lại, nhưng vẫn không ngủ yên.

Minh Ý dùng mu bàn tay tay phải chạm lên trán cô, hình như đã hạ sốt, thật tốt.

Tay anh lạnh, khẽ đụng đến trán Mậu Hinh, khiến cô thoải mái thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mậu Hinh dường như còn hơi hoảng hốt, phản ứng có vẻ chậm chạp, không xác định đây có thật sự là anh hay không.

"Em sinh bệnh, đêm qua đã không thoải mái rồi, vì sao không nói, còn mạnh mẽ chống đỡ đi làm việc.". Chính anh cũng thất trách, vậy mà không chú ý được cô không thoải mái.

"Em...". Mậu Hinh phát hiện cổ họng mình cực kỳ khô, cực kì khó chịu.

"Muốn uống nước sao?". Minh Ý đi rót nước cho cô, một nửa nước ấm một nửa nước lạnh, "Uống nước cho thoải mái.".

Mậu Hinh muốn ngồi dậy, Minh Ý lập tức cầm thêm một cái gối nhét vào sau lưng cô, đỡ cô ngồi dậy.

Anh đặt chén nước trong lòng bàn tay cô, cô đã uống vài ngụm nước, cảm giác cổ họng thoải mái hơn nhiều, đã nói: "Ngày hôm qua vẫn tốt...".

“Vân tốt sẽ không bệnh nghiêm trọng như vậy.". Minh Ý nhìn môi cô trắng bệch, vẫn không đành lòng lại trách cô, thấy cô uống non nửa chén nước, lấy lại chén nước trong tay cô đặt bên cạnh.

"Bây giờ mấy giờ rồi hả??". Mậu Hinh vội hỏi, cô nhớ tới con trai.

"Còn sớm, em yên tâm, anh sẽ bảo Tạ Tạ đi đón Tiểu Sâm tan học.". Biết cô lo lắng cái gì, anh lập tức nói.

Lúc này Mậu Hinh mới thở phào một hơi, giương mắt nhìn anh: "Sao anh đến đây? Còn có làm sao anh biết em vào viện?".

"Anh có thể không biết được sao?". Minh Ý trả lời, "Em sinh bệnh chẳng lẽ anh không được biết?".

Giọng nói anh hơi hơi cao lên, ngược lại nghe như có vài phần tức giận. Cô vẫn là bệnh nhân, nên không được chọc tới anh mới đúng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm xúc quen thuộc tràn ra, lúc này nhưng lại không nói gì.

Lúc này Cố Tiểu Nam và bác sĩ cũng vào, miệng Cố Tiểu Nam còn nói: "Bác sĩ, Mậu kiểm cô vẫn chưa tỉnh...".

Kết quả cô quay đầu, Mậu Hinh đang yên ổn!

"(°_°) "

Bây giờ đến lượt Cố Tiểu Nam xấu hổ, khụ một tiếng, cô lắp bắp nói: "Mậu... Mậu kiểm, chị tỉnh rồi...".

"Ừ, tôi tỉnh dậy.". Mậu Hinh đáp lại, cố gắng để mình không nhìn tới Minh Ý.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho Mậu Hinh, cô hoàn toàn hạ sốt rồi.

"Bác sĩ, tôi có thể xuất viện không?". Chẳng qua là cảm mạo nho nhỏ, cô thực không muốn ngồi ngốc ở bệnh viện. Mậu Hinh bản năng có chút kháng cự với bệnh viện, có thể không nằm viện thì sẽ không nằm viện.

"Xuất viện cũng không phải là không thể, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, không thể quá mệt nhọc. Cuối cùng không được uống quá nhiều đồ uống kích thích tinh thần, như cà phê.". Bác sĩ nhắc nhở nói.

"Vâng, bác sĩ.". Mậu Hinh nghe có thể xuất viện, đương nhiên cái gì cũng đồng ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.