Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Anh!Anh! Anh hôn cô! Mậu Hinh mở mắt thật to, gương mặt Minh Ý phóng đại ngay phía trước, giống như chiếm cứ toàn bộ thế giới của cô trong một cái nháy mắt.

Môi của anh vẫn áp sát môi cô, cực kỳ mềm mại, cực kỳ nóng, trong đầu cô trống rỗng, hơi thở đàn ông bao trùm cô. Cô thấy mình cần phản ứng lại, lúc cô mở miệng, đầu lưỡi mềm mại của anh lại nhân cơ hội xông tới, nhanh chóng cùng cô quấn quýt.

Quả thực phát điên! Mậu Hinh có hơi mơ màng, nụ hôn của anh giống như mang theo một loại ma lực, khiến cô như mất trí. Thân thể cô giống như mất hết sức lực, dựa vào bàn tay anh đặt trên eo cô, để anh ôm cô.

Kéo cô vào lòng, anh hôn cô càng mãnh liệt, Hinh Hinh cảm nhận mình nhanh chóng hít thở không thông, đầu lưỡi như bị nuốt mất, sau đó anh mới lưu luyến dời môi cô.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô thở hổn hển, mắt đầy nước, mang theo vài phần oán trách.

"Anh thấy em nhìn anh, môi đỏ mọng hé mở, hoa tươi bên cạnh lay động, vừa rồi cảnh sắc thật đẹp, anh nghĩ em sẽ để anh hôn em..." Minh Ý bình thản nói, tay còn ôm ngang hông cô.

"..." Đây là loại lý do gì, quá vô lý rồi.

"Em muốn anh xin lỗi sao?"Mặt anh vẫn  ở rất gần cô, đôi môi như muốn áp sát rồi.

"Ai muốn anh xin lỗi." Xin lỗi vì một nụ hôn, cũng thật kỳ quái.

"Vậy tốt rồi." Anh nói xong, lại hôn môi cô.

Này! Hinh Hinh rất muốn quát to một tiếng, nhưng bị nụ hôn của anh xua tan tất cả ý nghĩ, cô như chú cá giữa dòng nước, nắm chặt áo sơmi của anh, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Về sau cô thấy mình quá mềm yếu, liền bắt đầu hôn đáp lại. Cô chưa bao giờ biết một nụ hôn có thể trở nên như vậy, giống như ngâm mình trong nước nóng, thân thể mềm mại, mang cảm giác thoải mái nói không nên lời.

Nụ hôn cực kỳ điên cuồng, nụ hôn đầu tiên có thể mãnh liệt như vậy, cô điên mất rồi.

" Hương vị của anh có ngọt hơn chocolate không?" Anh thấp giọng nói bên môi cô.

Mậu Hinh nhớ đến cảnh mình mút ngón tay anh cắn, chỉ cảm thấy như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn anh.

Thật ra anh muốn nói, nụ hôn này đến muộn rất nhiều rất nhiều năm, nếu năm đó anh có thể hôn cô như vậy, kết cục của họ có khác đi không?

"Hinh Hinh, sau khi vụ án Giang Nguyệt Đình kết thúc, anh chờ em gả cho anh." Anh nói xong, môi lại áp lên cánh môi cô. Lần này là nụ hôn, càng như đang thân thiết trấn an cô.

Anh có ý gì? Đề nghị kết hôn anh đưa ra không phải là giao dịch sao? Hiện tại anh như vậy, cô lại cảm thấy anh muốn thực sự kết hôn.

Anh có biết cô là ai? Anh biết cô trải qua những gì sao? Anh làm sao có thể nghĩ như vậy.

Chớ tới khi Tiểu Sâm quay về, anh dừng nụ hôn lại.

Tiểu Sâm giống như phát hiện điều gì đó, nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó nói với Minh Ý: "Chú Nhất, trên miệng chú dính son bóng của Hinh Hinh."

"..." Mặt Mậu Hinh đỏ, gió nhẹ không xua tan được hơi nóng trên mặt.

"Cháu có thể nhờ Hinh Hinh thoa son giúp cháu. " Minh Ý ngược lại mặt không đổi sắc.

"Hừ, chú đừng nghĩ vừa rồi cháu đứng bên kia không nhìn thấy, chú và Hinh Hinh đang đùa giỡn hôn nhau, rất nhiều người nhìn hai người rồi." Tiểu Sâm thẳng thắn nói.

" Được rồi, Tiểu Sâm, con không đói bụng sao? Muốn ăn cơm rong biển không? " Mậu Hinh vội vàng cắt ngang lời con trai.

Bây giờ Tiểu Sâm không có hứng thú ăn uống, ngược lại rất hứng thú đối với quan hệ của hai người bọn họ: "Chú Nhất, chú muốn yêu đương với Hinh Hinh sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.