Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Mậu Hinh cũng đang nghĩ, cô thả gạo vào trong nồi, cho số lượng nước vừa phải, bật lửa.Nhìn chằm chằm ngọn lửa, cô hơi thất thần.

Cô ngồi xe buýt ba giờ, lại vòng vo hai giờ đến chỗ trấn nhỏ có căn cứ quân sự của anh. Cô biết anh ở trong căn cứ kia, nhưng cô không dám đi tìm anh, cũng hiểu mình không có tư cách đi tìm anh.

Khi đó cô ngốc, cô nghĩ mình tìm công việc ở bên cạnh, sau một tháng trở về sẽ ổn.Cô không muốn gặp anh, hơn nữa nhìn thấy anh cũng không biết nói gì, có thể làm gì?

Ai biết đã bị anh bắt quả tang?

Lúc anh gọi mình, cô chỉ cảm thấy đó là tiếng trời truyền đến từ bên kia, cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Minh Ý đứng ở trước mặt mình, cô nhìn anh mặc quần xanh biếc, da tay ngăm đen, xương quai xanh ở dưới tia sáng khiến mọi người cực kỳ chú ý, còn đọng một chút mồ hôi, khiến cô muốn đưa tay lau đi.

"Sao em lại ở đây?"Anh hỏi.

"Em..." Cô không biết trả lời như thế nào, trong đầu hỗn loạn.

"Lão Đại, ai vậy?"Chiến hữu bên cạnh anh nhao nhao hỏi.

"Em gái tôi."Anh trả lời như vậy.

Cái từ em gái này làm cho Mậu Hinh ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn anh, sau đó nói: "Em không phải em gái anh!"

Em gái cái gì? Thật sự khôi hài, cô chưa bao giờ cảm thấy cô là em gái anh, rõ ràng không có một chút quan hệ.

Minh Ý không nghĩ cô phản ứng như vậy, sau vài giây xấu hổ, anh còn nhớ rõ trọng điểm, liền hỏi: "Sao em lại ở đây?"

"Em...Em làm việc ở đây."Cô nói.

" Vì sao em ngàn dặm xa xôi đến làm việc ở trấn nhỏ này?"

Đúng vậy, vì sao cô tới đây làm việc, Mậu Hinh cũng muốn hỏi mình.

Minh Ý thấy cô không trả lời, mà một đám lính bên cạnh anh đang chờ, anh đánh giá trên dưới, thấy cô mặc quần đùi bao mông và T-shirt ngắn, mà người uống rượu nơi này hầu hết là ngư dân bên cạnh, tất cả đều là người đàn ông tính cách lỗ mãng. Cô bé nhỏ như vậy, bị một đám người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy mỗi ngày khiến anh cực kỳ không thoải mái.

"Đi theo anh." Nói xong, anh giữ chặt cổ tay cô.

"Em làm việc ở đây."Mậu Hinh còn muốn từ chối.

" Ông chủ đâu?" Minh Ý không để cho cô nói, đã tìm đến ông chủ, không để ý Mậu Hinh phản đối, thay cô hủy hợp đồng làm thuê.

Ông chủ kỳ thật rất hài lòng Mậu Hinh, cô bé trẻ tuổi nhưng làm việc vững chắc, từ khi cô tới làm việc nơi này đã có sinh khí hơn. Nhưng Minh Ý đen mặt, vẻ mặt không cho từ chối, ông chủ cũng không thể làm khác.

"Minh Ý, anh dựa vào cái gì quyết định thay em?" Mậu Hinh bất mãn nhìn anh.

"Chỉ bằng em làm việc ở quán bán hàng trên trấn nhỏ cách anh có ba cây số” Ánh mắt Minh Ý thâm trầm, nhìn cô mặc áo ngắn, khoác áo sơmi của mình lên người cô, che khuất làn da lộ bên ngoài không khí của cô.

Mậu Hinh bị anh khí thế dọa, trên áo sơmi của anh vương mùi mồ hôi và hơi thở đàn ông, mặt cô bắt đầu nóng lên, cuối cùng cũng không từ chối.Thực ra làm việc ở nơi như vậy, ngư long hỗn tạp, cô cũng sợ hãi.

Ngồi trên xe, người đàn ông bên cạnh nhịn không được đánh giá cô, có người nói: "Lão Đại, không nghĩ anh lại có em gái xinh đẹp như vậy!"

"Cô ấy là học sinh cao trung."Ngụ ý còn chưa thành niên, Minh Ý nói như vậy, nhắc nhở những tiểu tử này không nên có chủ ý khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.