Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Lúc này Tây Tử và Tạ Tạ tới, hai người cất gì đó trong biệt thự trước rồi mới ra ngoài.

"Đói quá!" Tây Tử ngồi xuống, phong tình vạn chủng ngồi cạnh Minh Ý, cầm chân gà lên, vừa muốn ăn lại phát hiện Tiểu Sâm nhìn mình, cô liền dịu dàng nói, "Tiểu Sâm, cháu cũng muốn ăn sao?

"Đây là cháu tự tay nướng cho Hinh Hinh ăn."Tiểu Sâm không phải cực kỳ vui vẻ, lại cũng không nói không cho Tây Tử ăn.

Tay Tây Tử cứngngắc, lần này thật sự xấu hổ, không biết nên ăn hay không ăn.

"Tiểu Sâm, chân gànày cho dì Tây Tử, chúng ta cùng nướng một cái khác?" Mậu Hinh vội vàng nói với con trai.

Nghe được nướng chân gà cùng Hinh Hinh, Tiểu Sâm lập tức vui vẻ gật đầu. Mậu Hinh liền nắm tay Tiểu Sâm đi nướng, Tạ Tam đang ở bên cạnh quết dầu ô liu cho nguyên liệu nấu ăn.

"Mậu kiểm, cô muốn ăn gì? Để tôi nướng."Tạ Tam nói.

"Không cần, để chúng tôi tự nướng!" Trước kia Minh Nhất Hạ thường xuyên mang bạn học về nhà nướng đồ ăn, cô phải phụ trách quét dầu cho nguyên liệu nấu ăn, sau đó nướng.

"Chú Tạ Tam, cháu giúp mẹ được rồi." Tiểu Sâm ở bên cạnh nói.

Tạ Tam cười cười, không khỏi quay đầu xem Mậu Hinh, nói: "Mậu kiểm, cô vẫn giống như trước kia, dường như không có gì thay đổi."

"Chúng ta từng gặp nhau?"Mậu Hinh hỏi ngoài ý muốn, cô không nhớ rõ mình đã từng gặp Tạ Tam.

"Chúng ta gặp qua, nhưng chắc cô không nhớ tôi rồi. Rất nhiều năm trước, chúng ta đi huấn luyện tại Thanh Đảo, cô tới căn cứ quân sự, tôi ở xa xa nhìn thấy cô." Tạ Tam nói, "Lúc đó tôi là một tân binh, vừa mới vào bộ đội.Sự xuất hiện của cô khiến mọi người xôn xao đó!"

Mậu Hinh nhất thời giật mình, lập tức nghĩ tới.

Năm ấy cô mười sáu tuổi, một kỳ nghỉ hè, bởi vì cô càng lớn càng giống mẹ mình Bạch Ngưng. Càng như vậy, cô càng cảm giác ánh mắt Minh Văn Hiên nhìn mình nhiệt liệt. Lúc ấy cô còn ngây ngốc, có chút ngây thơ không cảm nhận được nguy hiểm, nhưng theo bản năng cũng sẽ né tránh ánh mắt Minh Văn Hiên.

Rốt cục có một ngày, đêm đó cực kỳ nóng, người Minh gia dường như không ở đây.Cô ở trong phòng đọc sách, Minh Văn Hiên đột nhiên xông vào phòng của cô.

"Chú Minh..." Cô có chút sợ hãi.

"Hinh Hinh, cháu càng lúc càng giống mẹ rồi." Ánh mắt Minh Văn Hiên đỏ đậm, giống sói thị huyết gặp được con mồi của mình.

Cô cực kì sợ hãi, lui về phía sau: "Chú Minh, đã khuya rồi, chú có chuyện gì sao?"

"Hinh Hinh, cháu có biết chú Minh thật sự rất thích cháu hay không, thấy Tiểu Hạ luôn bắt nạt cháu như vậy, chú Minh rất đau lòng." Minh Văn Hiên nói xong,  muốnôm ấp Mậu Hinh.

Mậu Hinh trốn, lui về phía sau từng bước một: "Chú Minh, cháu không biết chú đang nói cái gì, cháu là vãn bối của chú. Giờ cháu muốn nghỉ ngơi, mời chú ra ngoài."

"Hinh Hinh, chú biết cháu ở nhà không vui, Nhất Hạ bắt nạt cháu, dì Tống cũng có ý kiến với cháu. Nhưng không sao, chỉ cần cháu ở bên chú, chú Minh sẽ chăm sóc cháu."Minh Văn Hiên tới gần Mậu Hinh từng bước một.

Khoảnh khắc đó khiến Mậu Hinh sợ hãi, run rẩy toàn thân, lúc này cửa đột nhiên mở, đột nhiên thím Cát người hầu đẩy cửa ra bước vào.

"Mậu Hinh... Tiên sinh."Cát Thanh không nghĩ Minh Văn Hiên cũng ở đây, "Tiên sinh, người cũng ở đây?Phu nhân đã về!"

Vừa nghe Tống Mạn Vân trở về, Minh Văn Hiên hiển nhiên kiêng kị cực kỳ, ông rất không vui nói với thím Cát: "Thím Cát, bình thường thím tiến vào phòng Hinh Hinh đều thô lỗ như vậy sao?"

"Xin lỗi, tiên sinh, phu nhân tìm Mậu Hinh gấp..."Cát Thanh vội nói.

Minh Văn Hiên không tiếp tục truy cứu mà quay đầu nhìn Mậu Hinh. Ánh mắt kia, cả đời Mậu Hinh đều không quên, là ánh mắt tham lam khiến cô lạnh gáy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.