Triệu A Tử ngẩn ra, không ngờ lần này cô ta chơi thật, định ra mặt thay cho đứa con gái riêng kia. Chẳng khác nào mặt trời mọc đằng tây. "Được, mình biết rồi." Triệu A Tử đồng ý. "Chuyện này mình không muốn người khác biết, cậu ngầm làm thôi là được rồi." Tô Xuyến Xuyến rất sợ cô ta dùng danh tiếng của nhà họ Tô, như vậy thì sẽ không ổn. Đến lúc đó thật sự là giúp con nhãi kia rồi. Triệu A Tử nghe xong, lập tức hiểu ra. Chậc chậc, chiêu mượn đao giết người này của Tô Xuyến Xuyến đúng là lợi hại mà. Một khi tung chuyện này lên, nữ minh tinh tên Lâm Dĩnh Nhi kia ắt hẳn sẽ cho rằng Tô Mộc giở trò sau lưng, đến lúc đó Tô Mộc muốn ở lại giới giải trí cũng khó. Một ngôi sao có chút danh tiếng muốn đối phó với một diễn viên vai phụ không có tiếng tăm gì không phải là quá đơn giản ư. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết ngày tháng sau này của Tô Mộc ở giới giải trí sẽ rất khó khăn. Cho nên mới nói người phụ nữ Tô Xuyến Xuyến này thật sự lợi hại, có thể lặng lẽ chơi đứa con gái riêng kia một phen, lại còn làm cho người ta không liên tưởng tới cô ta. Dù sao Lâm Dĩnh Nhi và Tô Mộc đã sinh xích mích, bị nhắm vào là chuyện rất bình thường, ai lại ngờ phía sau còn có chuyện này cơ chứ. Triệu A Tử miệng thì đồng ý, khóe môi lại nở nụ cười lạnh: "Không thành vấn đề." "Cảm ơn A Tử nha. Đúng rồi, lần trước mình nghe cậu nói cậu thích chiếc túi bản giưới hạn của LB mới tung ra, vừa hay chỗ mình đang có một cái nè, ngày mai mình đưa qua cho cậu." Tô Xuyến Xuyến cười nói. "Thế thì không tiện lắm đâu." Triệu A Tử miệng thì nói lời khách sáo, nhưng mắt đã trợn trắng dã. Tuy nhà họ Triệu của cô ta không bằng nhà họ Tô, nhưng cũng không thích dùng đồ mà người khác đã sử dụng, dù sao đây là vấn đề mặt mũi. Nhưng cô ta lại không thể từ chối thẳng thừng, chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của Tô Xuyến Xuyến như đang phải đớp phân, đã vậy lại phải tỏ ra biết ơn. Nếu ba mẹ không lải nhải mãi với cô ta là phải tạo dựng mối quan hệ tốt với Tô Xuyến Xuyến, cô ta làm gì thích cứ chạy theo sau Tô Xuyến Xuyến đâu chứ.
Nhưng trong lòng Triệu A Tử nghĩ thế nào, ngoài miệng vẫn nói chuyện thân thiết với Tô Xuyến Xuyến. Bên này, sau khi cúp máy, Tô Xuyến Xuyến không nhịn được cong môi cười, nhìn ra người đang ở dưới bóng râm xa xa thì ánh mắt đầy vẻ âm u lạnh lẽo. Tô Mộc, mày cứ chờ đi. Một giờ sau, Tô Mộc thấy mặt trời lên cao, ngồi dưới tán cây cũng không mát là mấy, bèn cầm sách quay về biệt thự. Vừa đi vào phòng khách thì thấy Tô Xuyến Xuyến đi xuống từ tầng hai. Khi nhìn thấy cô ta, Tô Mộc không hề ngạc nhiên chút nào Lúc ăn sáng xong, thím Trương có nói với cô là chị gái của cô ngủ lại ở đây. Tô Xuyến Xuyến vừa thấy cô, bèn nở nụ cười dịu dàng, gọi rất thân thiết: "Tô Mộc, em là đi đâu về vậy? Nhìn mặt đỏ chưa kìa, mau vào phòng cho mát, mát mẻ lắm. Thím Trương, pha cốc trà hoa cúc cho Tô Mộc, cho con bé giảm nhiệt." Tô Mộc nhìn cô ta ra vẻ ta đây, không biết còn tưởng nữ chủ nhân của cái nhà này là cô ta. Tô Xuyến Xuyến ngồi vào ghế sô pha đối diện Tô Mộc, khẽ nghiêng người để lộ bờ vai, trên đó có chút dấu vết màu đỏ nhàn nhạt. Nếu Tô Mộc quay sang nhìn bên phía cô ta, thì khó lòng bỏ qua những dấu hôn đỏ chói mắt này. "Ngày hôm qua ngủ muộn, lại hơi mệt nữa, nên nay dậy hơi muộn." Tô Xuyến Xuyến nói với vẻ mặt ngại ngùng. Mệt này, muộn nữa... Mệt vì sao, mà muộn là vì sao, chỉ cần không phải kẻ ngu thì để biết là có ý gì. Tô Mộc không ngu, "Tô Mộc" cũng không ngu. Nếu "Tô Mộc" ở đây, không chừng có thể bị cô ta làm cho tức giận muốn chết, ngoài mặt thì chẳng nói được gì, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]