Tô Mộc liếc nhìn chỗ Lâm Dĩnh Nhi, đúng lúc thấy trợ lý kia cúi đầu, dường như bị Lâm Dĩnh Nhi mắng.
Nếu biết ai ra tay sau lưng, Tô Mộc cô vốn chưa bao giờ là loại người mà mày đã đánh tao, tao phải ngoan ngoãn chịu thiệt.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, Tô Mộc và Lâm Dĩnh Nhi lại tiếp tục vào sân.
Thư ký trường quay hô to: "Bắt đầu."
"Tiểu Thúy, ngươi có biết tội của mình không?" Lâm Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm Tô Mộc với đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cơ thể Tô Mộc khẽ run rẩy: "Nô, nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì, kính xin tiểu thư chỉ rõ?"
"Hừ, đến bây giờ ngươi còn muốn nói dối ư."
"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không rõ mình đã phạm phải chuyện gì." Tô Mộc vừa ấm ức vừa đáng thương nhìn cô ta, dáng vẻ đó như vừa nhận phải sự bất công vô cùng to lớn.
Lâm Dĩnh Nhi ở trong sân nhìn thấy trên khuôn mặt Tô Mộc toát lên biểu cảm đó, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy ghê tởm, cũng nảy lên cảm xúc chán ghét, giọng nói răn dạy cũng bất giác mang theo chút điên loạn: "Hay cho một con nô tỳ xảo quyệt nhà ngươi, đến giờ còn không nhận lỗi, xem ra ngày thường ta đã quá buông thả cho các ngươi rồi. Người đâu."
Tiểu Thúy do Tô Mộc diễn thấy thị vệ tiến lên, vẻ mặt đầy cuống quít, trong ánh mắt ánh lên sự sợ hãi: "Tiểu thư, nô tỳ thật sự không..."
"Câm miệng." Lâm Dĩnh Nhi quát to, thấy cô hoảng sợ như vậy, trong mắt cô ta bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-thieu-cung-chieu-co-vo-thien-hau/1253781/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.