Chương trước
Chương sau
An Tại Đào lập tức dừng hội nghị, dẫn Phó cục trưởng Cẩu Bình, Chánh văn phòng Mã Hiểu Cường và Lý Nguyệt Như cùng nhau đến sân bay Nam Châu, ngênh đón Trưởng ban thư ký của quốc vụ viện Trương Kiến Dân.

Sau khi An Tại Đào cùng mọi người chạy đến sân bay, mới phát hiện không chỉ có bọn họ mà còn có Bí thư Tỉnh ủy Tu Trường Chí, Chủ tịch tỉnh Mã Đào, Phó chủ tịch tỉnh Phùng Kỳ cùng rất nhiều lãnh đạo chính quyền địa phương đều đã chờ sẵn trong phòng khách quý của sân bay. Ủy viên quốc hội kiêm Trưởng ban thư ký Quốc vụ viện, tương đương với Phó thủ tướng tới Nam Hà, lãnh đạo địa phương sao dám chậm trễ chứ.

An Tại Đào cùng với Cẩu Bình, Mã Hiểu Cường vào bên trong phòng. Bí thư Tỉnh ủy Nam Hà Tu Trường Chí chậm rãi đứng dậy, khẽ mỉm cười nhưng vẫn đứng im tại chỗ. Chủ tịch tỉnh Nam Hà Mã Đào cũng đứng dậy theo, nhưng không nhúc nhích đi đâu.

Quan trường càng lên cao thì cấp bậc càng nghiêm. Thiếu chút nữa cũng đều không được. Tu Trường Chí là lãnh đạo cấp Bộ trưởng, lại là Bí thư Tỉnh ủy, khi đối mặt với An Tại Đào trẻ tuổi, lý lịch còn nông, đề bạt cán bộ cấp thứ trưởng, tất nhiên là phải có cái giá của mình. Mã Đào cũng vậy.

Nếu không phải bởi vì An Tại Đào không chỉ là Phó cục trưởng cục Giám sát an toàn quốc gia, hay là tổ trưởng tổ điều tra sự cố của quốc vụ viện, được lãnh đạo quốc vụ viện coi trọng, thì Tu Trường Chí và Mã Đào sẽ không chủ động đứng dậy chào hỏi An Tại Đào.

An Tại Đào mỉm cười, bước nhanh về phía trước:

- Bí thư Tu, Chủ tịch tỉnh Mã.

Tu Trường Chí mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với An Tại Đào:

- Xin chào Cục trưởng An, tuy rằng chúng tôi rất hoan nghênh lãnh đạo trung ương đến phía dưới kiểm tra chỉ đạo, nhưng anh lại là Cục trưởng cục Giám sát an toàn mỏ than, chúng tôi không thể hoan nghênh. Anh gần đây có biết có tai nạn mỏ phát sinh…

Tu Trường Chí nói một câu đùa vui, khiến tất cả mọi người đều mỉm cười.

Tu Trường Chí quay đầu cười với Mã Đào:

- Lão Mã, đã sớm nghe nhắc đến tên Cục trưởng An tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay vừa thấy quả là danh bất hư truyền.

Mã Đào cười bắt tay An Tại Đào:

- Đúng vậy, Cục trưởng An được xem như là một trong những lãnh đạo trẻ nhất nước. Tôi khi bằng tuổi Cục trưởng An thì vẫn còn là một Phó chủ tịch thành phố.

- Hai vị lãnh đạo quá khen!

An Tại Đào thản nhiên cười, vừa bắt tay với các lãnh đạo khác của tỉnh Nam Hà, vừa nói chuyện, cuối cùng mới ngồi xuống cạnh Mã Đào.

- Cục trưởng An, lúc này đây, tai nạn mỏ phát sinh tại mỏ than Mạnh Gia Loan đặc biệt nghiêm trọng, Tỉnh ủy và UBND tỉnh rất đau lòng. Nhất là giới truyền thông gần đây đã đưa tin, đã tìm được di thư của một người thợ mỏ. Trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy sáng nay, chúng tôi cũng có nhắc đến vấn đề này. Trong lĩnh vực an toàn ở mỏ than, một bộ phận địa phương đang tồn tại những vấn đề nghiêm trọng. Bước tiếp theo, chúng ta phải yêu cầu những bộ môn có liên quan lập tức tổ chức cuộc đại kiểm tra toàn bộ mỏ than trong cả nước, phát hiện vấn đề thì giải quyết vấn đề. Đồng thời tăng cường đầu nhập cho an toàn mỏ than, một phân tiền cũng không thể thiếu.

- Đúng vậy, Bí thư Tu, đầu nhập cho an toàn phải cam đoan đúng chỗ. Chúng ta có thể quay đầu nhìn lại, hễ là có tai nạn mỏ thì sau lưng đều là việc đầu nhập an toàn không đủ. Đối với việc đầu nhập cho an toàn mỏ than, chính là việc cam đoan cho mỏ than được an toàn sản xuất. Công tác này còn phải xem đảng ủy chính quyền địa phương coi trọng hay không coi trọng.

An Tại Đào cười:

- Sau khi quay trở về thủ đô, tôi sẽ đề nghị với quốc vụ viện, mau chóng mời dự họp hội nghị an toàn mỏ than trên cả nước, nhấn mạnh vào tầm quan trọng của đầu nhập an toàn mỏ than. Đồng thời, cục chúng tôi cũng chuẩn bị một tổ kiểm tra, đến các cơ sở để kiểm tra việc đầu nhập an toàn.

- Haha, Cục trưởng An, tai nạn ở Mạnh Gia Loan chấn động cả nước, khiến cho lãnh đạo trung ương và quốc vụ viện rất coi trọng. Đồng thời cũng khiến cho hình tượng của tỉnh Nam Hà bị tổn thương nặng.

Mã Đào giọng nói có hơi chút trầm thấp:

- Bất luận chúng ta có làm nhiều công tác đến cỡ nào, bất luận cán bộ quần chúng của chúng ta cố gắng bao nhiêu thì cũng vì cái tai nạn mỏ này mà tan thành bọt nước.

- Tai nạn mỏ lúc này đây đã làm lộ ra rất nhiều vấn đề. Hơn nữa còn là vấn đề nghiêm trọng. Bí thư Tu và thái độ của tôi rất kiên quyết, nhất định phải nghiêm túc xét xử, hễ là người có liên quan thì bất kể là ai, bất kể cấp bậc như thế nào cũng đều phải tra cho ra, tuyệt không nuông chiều.

Giọng nói của Mã Đào trở nên nghiêm túc. Ông ta hướng An Tại Đào khẽ gật đầu nói:

- Việc điều tra sự cố và truy tội, là đề nghị bước đầu của tổ điều tra quốc vụ viện. Cục trưởng An cứ yên tâm, hôm nay Bí thư Tu và tôi đều ở đây, chúng tôi sẽ đại diện cho Tỉnh ủy và UBND tỉnh ủng hộ công tác của mọi người. Lúc này đây không thể làm cho một con sâu làm rầu nồi canh. Tỉnh ủy và UBND tỉnh quyết không bỏ qua.

An Tại Đào khẽ mỉm cười, trong lòng đang cân nhắc dụng ý đích thực của Mã Đào. Đột nhiên khóe mắt của hắn phát hiện, Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý an toàn Phùng Kỳ sắc mặt không được tốt. Bởi vậy An Tại Đào trong lòng âm thầm đoán được vài phần.

Nhìn ra được, tỉnh Nam Hà đã quyết định phải thí tốt giữ xe. Nhân số tử vong ở tỉnh Nam Hà về tai nạn mỏ rất nhiều, đã trở thành một tai nạn mỏ nghiêm trọng nhất sau thời kỳ xây dựng nước. Hơn nữa, còn có hành vi che giấu, khiến cho trung ương và cả nước phải chú ý. Dưới tình huống như vậy, nếu không triển khai nghiêm túc truy tội thì làm sao bình ổn áp lực dư luận chứ.

Bởi vậy, Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý an toàn Phùng Kỳ sẽ không ngoại lệ trở thành vật hy sinh. Đương nhiên, là Phó chủ tịch tỉnh được phân công quản lý mảng an toàn, phát sinh một tai nạn mỏ lớn như vậy, và có hành vi giấu diếm, ông ta cũng khó mà chối được trách nhiệm lãnh đạo của mình.

An Tại Đào đang nói chuyện với các lãnh đạo tỉnh, thành phố chờ chuyến bay của Trưởng ban thư ký Trương Kiến Dân thì đột nhiên điện thoại của Mã Hiểu Cường bên ngoài reo lên. Sau đó anh ta vội vàng bước vào nhẹ nhàng nói vào tai An Tại Đào.

An Tại Đào lập tức nhíu mày.

- Cục trưởng An, có chuyện gì vậy?

Mã Đào hỏi.

An Tại Đào gật đầu, trầm giọng nói:

- Bí thư Tu, Chủ tịch tỉnh Mã, rất nhiều người nhà của thợ mỏ gặp tai nạn đối với phương án và tiêu chuẩn bồi thường mà thành phố đưa ra đều không hài lòng, cho rằng quá thấp. Hiện tại, người nhà thợ mỏ tập trung ở tòa nhà làm việc khu vực khai thác, yêu cầu tiêu chuẩn bồi thường cao hơn.

- Tiêu chuẩn bồi thường quá thấp?

Mã Đào nhíu mày, trầm ngâm một chút, rồi hướng sang bên Phó chủ tịch thành phố Mã Minh Vũ bên cạnh. Mã Minh Vũ khẩn trương, kính cẩn nói:

- Bí thư Tu, Chủ tịch Mã, Cục trưởng An, căn cứ vào bộ môn có liên quan cùng với người của tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà, mỗi người thợ mỏ gặp nạn được trợ cấp tiền bồi thường mai táng là một trăm hai mươi sáu ngàn. Ngoài ra, người nhà của thợ mỏ gặp nạn có thể lựa chọn hai phương án bồi thường là nhận một lần hai trăm ngàn đồng, hay là lãnh hàng tháng là năm trăm ba mươi mốt ngàn đồng.

- Nếu lựa chọn việc bồi thường duy nhất một lần thì người nhà thợ mỏ gặp nạn có thể được đến ba trăm ngàn đồng. Mặt khác, tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà còn chiếu cố cho con cái của thợ mỏ gặp nạn được vào nghề. Dựa theo tiêu chuẩn của quốc gia, thì mức bồi thường này là không thấp.

Mã Minh Vũ nhẹ nhàng nói, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tu Trường Chí và Mã Đào. Tu Trường Chí trầm ngâm không nói, còn Mã Đào thì quay đầu nhìn về phía An Tại Đào. Đọc Truyện Online Tại truyentop.net

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Nhìn qua thì không thấp, nhưng chúng ta không ngại tính qua một lần. Hơn một trăm ngàn tiền bồi thường mai táng và hai trăm ngàn tiền bồi thường cho nhận một lần, thì được hơn ba trăm ngàn. Có thợ mỏ chỉ mới hơn 25 tuổi. Theo như tôi biết thì những người thợ làm việc dưới giếng, mỗi tháng thu vào được hai ngàn đồng. Như vậy một năm thu vào là gần ba mươi ngàn. Mặc khác, theo tốc độ phát triển kinh tế, việc cung ứng sức lao động sẽ giảm bớt. Phỏng chừng trong tương lai mười năm nữa, giá cả sức lao động sẽ tăng cao. Ba trăm ngàn tiền bồi thường, được tính là mười năm lao động. Nếu đem tiền này mà đặt vào tốc độ phát triển kinh tế thì chỉ sợ chưa đến mười năm đã có thể lấy lại được. Một thợ mỏ 25 tuổi bị tử vong, tiền bồi thường chưa đến mười năm tiền công. Nếu người ta sống thêm hai mươi lăm năm nữa, thì số tiền này có còn như thế không? Mọi người hãy nói xem, giá đó có cao không?

Mã Minh Vũ sắc mặt đột nhiên đỏ ửng lên, trong lúc nhất thời không nói được gì.

An Tại Đào nhìn lướt qua Mã Hiểu Cường. Mã Hiểu Cường hiểu ý gật đầu, cất cao giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, tôi nghe được một tin tức, người nhà thợ mỏ sở dĩ làm ầm ĩ lên không chỉ riêng gì tiêu chuẩn bồi thường không xứng đáng. Chủ yếu là hiện tại, mọi người đều nghi ngờ, tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà thông qua con đường khác nhau tiếp nhận rất nhiều tiền quyên góp. Bọn họ nhất trí yêu cầu đem những khoản xã hội quyên góp này công khai ra ngoài, và chia đều cho những người thợ mỏ gặp nạn.

- Bí thư Tu, Chủ tịch tỉnh Mã, sự tình khẩn cấp, tôi phải trở về xử lý một chút. Chủ tịch thành phố Mã, chúng ta cùng nhau đi một chuyến chứ?

An Tại Đào thản nhiên cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.