Cho dù trong lòng y rất bất mãn nhưng cũng không dám phát tác, trừ phi y muốn chấm dứt sự nghiệp chính trị của mình.
Hơn nữa, thái độ của An Tại Đào cũng rất nhún nhường, mặc cho Cổ Vạn Tài "Sỉ nhục" thế nào, hắn đều như Lã Vọng buông cần, không hốt hoảng chút nào. An Tại Đào không tin, tâm tư của Cổ Vạn Tài khó lường như thế, ngay cả mình cũng có thể phán đoán ra, Chu Liệt là một lãnh đạo trực tiếp của văn phòng trong lòng sao có thể không rõ.
Chu Liệt không thể không rõ, cho nên lời nói vừa rồi của An Tại Đào coi như là một phen thử Chu Liệt. An Tại Đào thử chứng thực những suy nghĩ trong lòng hắn. Nếu Chu Liệt đồng ý đề nghị của mình, điều này nói lên rằng, tối thiểu là trong chuyện này, Chu Liệt sẽ không đứng về phía Cổ Vạn Tài.
Nếu không thì vừa rồi y sẽ không dứt khoát ủng hộ mình mà sẽ làm một người hòa giải.
Cho Chu Liệt ủng hộ, An Tại Đào tin rằng mình sẽ đứng vững rất nhanh ở văn phòng. Mà thật ra, đối với hắn mà nói, đứng không vững cũng không quan hệ gì lắm. Dù sao ở văn phòng làm việc cũng chỉ là bước quá độ tạm thời, hắn cũng không định ngây ngốc ở đây lâu dài.
Rời văn phòng của Chu Liệt, An Tại Đào cũng không để chuyện của Cổ Vạn Tài ở trong lòng. Hắn không thể đem thời gian và tinh lực quý giá phung phí cho loại chuyện vô vị này. Người trong quan trường, tranh đấu là khó có thể tránh, nhưng tranh đấu một cách vô vị thì tránh được nên tránh.
Đương nhiên, nếu Cổ Vạn Tài không an phận, vẫn muốn chủ động khơi mào khiêu khích, An Tại Đào cũng tuyệt không sợ hãi, nên phản kích tất nhiên sẽ phản kích.
Không gây chuyện, nhưng tuyệt không sợ phiền phức.
Trở về văn phòng của mình, còn chưa vào cửa, đã thấy Trương Lâm Lâm và bạn trai của cô là Lãnh Lực đang đứng ở trước cửa văn phòng của mình, thần sắc có chút lo lắng.
Lãnh Mai gọi điện thoại đến, hung hăng mắng em trai không hiểu chuyện của mình một phen. Bởi vì cha mất từ nhỏ, mẹ đi bước nữa, từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, nên Lãnh Lực đối với Lãnh Mai tình cảm yêu mến còn hơn cả đối với mẹ.
Mà trên thực tế, bởi vì mẹ đã lấy người khác, lại sinh thêm một đứa con, đặc biệt là sau khi cha dượng có hành vi quấy rối chị mình, tình cảm của Lãnh Lực đối với mẹ càng thêm lãnh đạm. Tất cả mọi tình cảm đều dồn cho Lãnh Mai. Trong lòng Lãnh Lực, Lãnh Mai vừa là chị vừa là mẹ.
Lãnh Lực bị chị mắng, không dám cãi lại. Nghe xong những lời chị nói. Lúc này mới bừng tỉnh, biết chính mình đã phạm lỗi tày đình, liền tìm mọi cách xin lỗi Trương Lâm Lâm. Năn nỉ đến hơn nửa ngày, Trương Lâm Lâm mới hồi tâm chuyển ý, nhưng cô lại yêu cầu y phải trực tiếp gặp mặt An Tại Đào xin lỗi.
Lãnh Lực do dự một hồi, cuối cùng cũng là sợ Trương Lâm Lâm bởi vì hành vi lỗ mãng của mình mà bị lãnh đạo làm khó dễ, lúc này mới mặt dày đi theo Trương Lâm Lâm đến văn phòng An Tại Đào.
An Tại Đào ngẩn ra, cười nói:
-Hai người tìm tôi?
Trương Lâm Lâm hơi ngượng ngùng nói:
-Phó chủ nhiệm An, tôi nói anh ấy đến đây trực tiếp xin lỗi lãnh đạo. Lãnh Lực, anh còn không mau xin lỗi Phó chủ nhiệm An đi.
Trương Lâm lâm bực tức nhéo vào bên hông Lãnh Lực khiến y đau đến nhăn mặt.
-Phó chủ nhiệm An, xin lỗi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lãnh Lực đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói. Lúc này An Tại Đào đã mở cửa phòng làm việc, cười cười:
-Vào đi, hai người vào trong nói chuyện. Đừng đứng ở cửa.
An Tại Đào bước đi vào trước, Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực do dự một chút rồi cũng đi theo vào.
-Ngồi đi, ngồi đi. Lâm Lâm, cô bảo Lãnh Lực ngồi xuống.
An Tại Đào khoát tay, cười cầm lên điện thoại gọi cho Dương Hoa:
-Chủ nhiệm Dương, cô lập tức đến văn phòng tôi một chuyến, tôi có việc muốn thương lượng với cô..
Dương Hoa vội vàng chạy đến. Rất hiển nhiên, việc Lãnh Lực đến xin lỗi An Tại Đào là do Dương Hoa bày cho Trương Lâm Lâm, cho nên khi thấy Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm ở trong phòng làm việc của An Tại Đào thì không thấy ngạc nhiên lắm, thậm chí làm bộ như không thấy hai người, kính cẩn đứng trước mặt An Tại Đào, cười nói:
-Lãnh đạo, ngài tìm tôi?
An Tại Đào cười cười:
-Chủ nhiệm Dương, là như thế này, công tác phòng chống dịch bệnh là công tác hàng đầu hiện nay, vô cùng quan trọng. Lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân huyện rất coi trọng, tổ giám sát xử lý của chúng ta cứ chiếm mãi phòng họp đại sảnh cũng không thích hợp, đồng thời ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của các phòng ban khác.
Cho nên, vừa rồi khi họp với lãnh đạo Văn phòng, Chủ nhiệm Cổ nhắc tới chuyện này, tôi suy nghĩ một chút, cũng thấy đây thực là một vấn đề.
Cho nên, tôi với Trưởng ban thư ký Chu và mấy lãnh đạo thương lượng một chút, quyết định chuyển tổ giám sát xử lý đến Nhà khách Nam Giao. Cô lập tức liên hệ với nhà khách Nam Giao một chút. Dù sao hiện tại cũng đang dịch bệnh, khách ở trọ cũng ít, nói nhà khách để cho chúng ta mấy phòng và một phòng họp nhỏ. Trong lúc dịch bệnh Sars vẫn đang hoành hành, toàn thể nhân viên của Tổ chúng tra sẽ ăn ở, làm việc ở đó.
Vấn đề kinh phí sẽ từ trên rót xuống, điều ấuy Chủ nhiệm Dương không cần lo lắng.
An Tại Đào thản nhiên nói.
Thấy An Tại Đào hiện lên một nụ cười kỳ lạ, Dương Hoa trong lòng nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy điều gì đó. Vừa mới thu xếp được văn phòng tốt như thế, đột nhiên liền thay đổi, chuyển đến Nhà khách. Chẳng lẽ?
Nhưng Dương Hoa không dám nói gì, chỉ vội vàng gật đầu.
An Tại Đào tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hắn ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc rộng lớn, vô hình trung toát ra một uy thế, khiến cho Dương Hoa trong lòng có chút không yên. Giờ phút này, An Tại Đào gây cho cô một áp lực tâm lý nào đó khó nói nên lời.
Về một ý nghĩa nào đó, uy quyền mà An Tại Đào phát ra còn mãnh liệt hơn cả Chu Liệt. Chung quy cũng là do đã từng là nhân vật số một ở một địa phương. Dương Hoa trong lòng thở dài, đối với An Tại Đào càng thêm kính sợ.
Quyền lực ở cơ quan chính phủ không giống với chính quyền cơ sở. Chính quyền cơ sở trực tiếp nắm giữ quyền lực, trực tiếp đối mặt quản lý dân chúng. An Tại Đào ở Quy Ninh từ Bí thư đảng ủy thị trấn, nhân vật số một của Khu kinh tế mới lên đến Phó bí thư huyện ủy rồi Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, Bí thư thành ủy, uy thế quyền lực không cố ý mà cũng phát ra ngoài.
Dùng câu thông tục nói: Dưới tay có người mới có quyền lực. Một Bí thư huyện ủy quản lý trăm ngàn dân chúng với một lãnh đạo Văn phòng tỉnh ủy quản lý mấy trăm người, cấp bậc tuy rằng kém xa, nhưng nếu bàn về uy quyền thì rõ ràng lại hơn hẳn.
Đương nhiên, đây chỉ là nói theo một góc độ mà thôi.
Bí thư Huyện ủy và Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy không phải là cán bộ cùng cấp, không thể đánh đồng được.
-Vâng, tôi biết rồi, Phó chủ nhiệm An, tôi lập tức đi lien hệ với Nhà khách Nam Giao. Nếu không có kinh phí, chúng ta cứ đến đó ở đã rồi tính sau. Đợi đến khi dịch bệnh qua đi, chúng ta sẽ kết toán với bọn họ.
Dương Hoa cười nói.
An Tại Đào cũng cười cười. Hắn trong lòng hiểu được, văn phòng Tỉnh ủy "Trưng dụng" vài phòng, lại là để phục vụ công tác phòng chống dịch bệnh, phía nhà khách Nam Giao khẳng định không dám chậm trễ, lập tức sẽ an bài.
Cho dù là kinh phí còn thiếu, nhưng phía nhà khách Nam Giao khẳng định cũng không dám nói cái gì. Nhưng vấn đề là An Tại Đào nhất định sẽ không làm như vậy.
An Tại Đào nhìn đồng hồ, nói:
-Chuyện thứ hai, bây giờ là hơn 2h chiều, cô lập tức tranh thủ đi thông báo cho mọi người, tất cả khẩn trương thu dọn đồ đạc, sau đó thuê hai chiếc xe tải, tranh thủ chưa hết giờ sang bên Nhà khách Nam Giao bố trí ổn thỏa.
Tôi nay mọi người được nghỉ. Mọi nhân viên đều có thể về nhà thăm gia đình một chút. Sáng mai bắt đầu tiến hành làm việc, khả năng những lúc cần thiết sẽ phải làm tăng ca liên tục. Cô đi nói với mọi người đi, để mọi nguời chuẩn bị tốt tư tưởng.
Dịch Sars đang hoành hành, tầm quan trọng của công tác giám sát, hẳn mọi người đều có thể hiểu được. Lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang nhìn vào chúng ta, nên làm thế nào tôi cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta sẽ thi hành quản lý quân sự hóa, bất cứ người nào cũng không được tự tiện rời khỏi vị trí làm việc.
An Tại Đào thanh âm trở nên nghiêm nghị.
Dương Hoa lặng lẽ gật đầu:
-Vâng, tôi hiểu rồi.
Dương Hoa đang định xoay người rời khỏi, lại nghe An Tại Đào nhẹ nhàng nói:
-Việc thứ ba, công tác vận chuyển của chúng ta khẳng định là rất bận rộn, hai chiếc xe sẽ không đủ dùng, nhưng xe của Văn phòng cũng rất bận, cho nên tôi đã cầu viện Trưởng ban thư ký Lưu của Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, phía Ủy ban nhân dân tỉnh đã đồng ý tạm thời cho chúng ta mượn một chiếc xe tải để dùng. Chủ nhiệm Dương, lát nữa cô liên hệ bên đó mượn chiếc xe tải về.
Lời An Tại Đào vừa nói ra, không chỉ có Dương Hoa giật mình kinh hãi mà Trương Lâm Lâm với Lãnh Lực đang ngồi yên lặng một chỗ cũng rất khiếp sợ. Dương Hoa thầm nghĩ: "Trời ạ, xem ra Phó chủ nhiệm An này thật không đơn giản". Vừa mới đến cơ quan Tỉnh ủy làm không đến một ngày đã làm ra những việc lớn như vậy. Bên này Chu Liệt hoàn toàn ủng hộ còn nghe được, nhưng bên phía Ủy ban nhân dân tỉnh thì Dương Hoa hơn ai hết biết Lưu Phương là người phụ nữ như thế nào. An Tại Đào có thể tìm viện binh ở nơi đó, căn bản không phải là chuyện đơn giản.
Nói cách khác, có thể khiến Lưu Phương đồng ý giúp đỡ, đơn giản sao?
Rất không đơn giản!
Trương Lâm Lâm và Lãnh Lực nhìn nhau. Lãnh Lực lại tò mò quay đầu nhìn An Tại Đào, âm thầm cân nhắc, cũng âm thầm quyết định, buổi tối về nhất định phải gọi điện thoại cho chị mình, hỏi một chút xem An Tại Đào rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao có thể thần thông quảng đại như thế.
-Được rồi, Chủ nhiệm Dương, cô đi bố trí công việc đi. Sau khi sắp xếp xong ở nhà khách Nam Giao thì gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng sẽ qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]