Chương trước
Chương sau
An Tại Đào trầm ngâm một chút, quay đầu lại cười nói:

-Chủ nhiệm Tôn, để người dân ở đây hoàn toàn đồng ý làm các hạng mục công trình đến từng hộ, cô bắt tay vào viết báo cáo khả thi đi. Tôi bớt thời gian đi về báo cáo với lãnh đạo Thành ủy, xem có thể tranh thủ được chính sách ủng hộ về mặt tài chính không.

Tôn Hiểu Linh "vâng" một tiếng.

-Còn nữa, Chủ nhiệm Tôn, cô triệu tập đại diện quần chúng để tọa đàm, nghe xem quần chúng có ý kiến và cái nhìn khác với khí mê-tan không. Ừ, chúng ta làm việc đến bù đầu cũng chưa hết việc. Phải đem tất cả mọi chuyện nói rõ với quần chúng, tránh đến lúc đó họ lại bắn ngược, khiến công tác của chúng ta trở nên bị động.

-Được.

Tôn Hiểu Linh nghiêm nghị gật đầu. Thật ra cô đã liên hệ với vài vị chức sắc trong thôn, cũng giao lưu và liên lạc với vài người nông dân mấy lần, kết quả là mọi người đều khá có hứng thú với việc xây dựng trạm khí metan.

Chỉ có điều đối với nông dân, nhất là nông dân vốn ở thị trấn Tư Hà, thu nhập trong nhà rất thấp, nếu lập tức đưa ra hơn một ngàn tệ để xây dựng trạm khí mê-tan thì luôn phải tính tới tính lui, cảm thấy như thế không có lợi. Nếu có thể được Trung ương hay huyện thị trợ cấp tài chính và còn có khu kinh tế mới thống nhất tổ chức thi công xây dựng. Khí mê-tan thi công đến từng hộ sẽ không có chướng ngại quá lớn.

An Tại Đào nói xong liền bước xuống sườn núi.

Tài xế Hoàng Đào của hắn đã lái chiếc Santana màu đen tới. Hoàng Đào là người của văn phòng Huyện ủy chứ không phải người của khu kinh tế mới. Xe này là mượn của Huyện ủy vì An Tại Đào đã mang chiếc xe chuyên dụng trong khu kinh tế mới của hắn đưa cho Tôn Hiểu Linh.

Hiện tại xe trong cơ quan khu kinh tế mới không nhiều lắm. Trong thành viên bộ máy cũng chỉ có mỗi Tôn Hiểu Linh là có xe riêng, các lãnh đạo khác đều là hai người đi cùng một xe. Mà xe chuyên dụng của Tôn Hiểu Linh là do An Tại Đào đưa cho. Cô là phó Bí thư Thường vụ, phó Trưởng ban, chuyện bình thường trong khu đều do cô phụ trách, chuyện phối hợp với cấp trên cấp dưới khá nhiều, cô có riêng một chiếc xe, các thành viên khác trong bộ máy cũng không có ý kiến gì.

Hoàng Đào làm việc với An Tại Đào thời gian không dài. An Tại Đào chỉ mới thôi tự lái xe hai ngày nay, ngồi trên xe chuyên dụng của Huyện ủy. Cũng không phải kiêng kị gì, có điều tự mình lái xe hơi không xứng với thân phận lãnh đạo của hắn, dễ khiến người khác nói ra nói vào.

Hoàng Đào đã sớm bước xuống mở cửa xe cho hắn. An Tại Đào bước nhanh hai bước, khóe mắt nhìn thấy Mã Hiểu Yến cũng chạy theo, chầm chậm dừng bước, quay đầu lại cười hỏi:

-Chủ nhiệm Mã, còn có việc gì?

-Bí thư An, tôi muốn bàn chút chuyện với ngài, không biết có được không?

Mã Hiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu nói.

-À, cô nói đi, có việc gì?

Mã Hiểu Yến liếc nhìn Hoàng Đào một cái. Hoàng Đào nhanh chóng hiểu ý, tự chui vào xe.

Mã Hiểu Yến tiến lên một bước, nói nhỏ:

-Bí thư An, tôi có đứa em họ vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa tìm được chỗ làm. Nó học quản lý công thương, trước mắt Cục xúc tiến đầu tư trong khu kinh tế mới còn thiếu một ít người, ngài xem có thể được không?

Thấy An Tại Đào có vẻ mặt trầm ngâm, Mã Hiểu Yến vô cùng hồi hộp, e là khiến cho An Tại Đào thấy phản cảm. Trong lòng không khỏi thầm thở dài, bước về phía sau một bước, buồn bã nói:

-Thôi đi, hay là không nên làm phiền đến lãnh đạo nữa vậy!

An Tại Đào liếc nhìn Mã Hiểu Yến một cái, đột nhiên cười ha hả:

-Chuyên môn phù hợp chứ? Vậy để cậu ta đến làm việc một thời gian thử xem, nếu phù hợp thì để cậu ta tham dự cuộc thi nhân viên công vụ sáu tháng cuối năm, nếu không qua được cửa này thì không không vào được biên chế đâu. Được rồi, tôi sẽ báo với lão Lương, để ông ta liên hệ với cô.

Mã Hiểu Yến vốn không hy vọng nhiều, thình lình nghe An Tại Đào hứa nhận, không khỏi quá đỗi vui mừng, mặt đỏ bừng, run giọng nói:

-Cảm ơn lãnh đạo, tôi…

-Theo tôi, cô không cần phải khách khí như vậy. Cô cũng là thành viên Ban lãnh đạo khu kinh tế mới, đồng chí của mình, có chút việc nhỏ này cũng nên quan tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

An Tại Đào khoát tay, lại thấy vẻ mặt cô rất phức tạp, còn có chút khẩn trương, không khỏi thở dài:

-Hiểu Yến, còn có việc sao?

Mã Hiểu Yến khẽ cắn môi, lắc đầu.

-Dạ không có, làm ngài phải chậm trễ, ngài đi họp mau đi. Cám ơn lãnh đạo.

Cuộc thi tuyển công chức chỉ có hình thức thôi, chỉ cần An Tại Đào, nhân vật số một của khu kinh tế mới này nói được, em họ của cô muốn có một vị trí biên chế trong cơ quan làm việc không phải là chuyện khó khăn gì.

An Tại Đào cười cười nhìn Mã Hiểu Yến, không nói gì nữa, bèn chui vào xe.

Thời gian này Mã Hiểu Yến gánh vác không ít muộn phiền cho hắn. Việc quản lý hành chính trong khu kinh tế mới và phối hợp công tác đối nội đối ngoại đều được cô giải quyết gọn gàng. Trong lòng An Tại Đào rất coi trọng năng lực làm việc của Mã Hiểu Yến. Hắn không phải một người cổ hủ, trong nước bây giờ là một xã hội ân tình, cấp dưới trực tiếp đã mở miệng với mình, lại không là chuyện gì lớn, dù sao trong khu kinh tế mới vẫn còn thiếu một lượng lớn nhân tài phù hợp. Sắp xếp cho người thân của Mã Hiểu Yến vào làm việc cũng không quá đáng.

Hơn nữa, hiện giờ Mã Hiểu Yến cũng là thành viên trong bộ máy. Chút thể diện này An Tại Đào cũng nên cho cô ấy. Có câu ân uy đều xem trọng chính là ý này. Đây cũng là một trong những nghệ thuật làm lãnh đạo.

Thấy An Tại Đào vào xe, Hoàng Đào vội cười nói:

-Bí thư An, chúng ta đợi đến giờ đi họp hay chạy thẳng vào thành phố?

-Đi thẳng vào thành phố đi, tôi phải gọi điện thoại cho Chủ tịch Huyện Lãnh.

An Tại Đào nói xong với tay lấy điện thoại gọi cho Lãnh Mai. Lãnh Mai luôn chờ hắn. Vốn muốn trước khi vào thành phố sẽ họp trước với hắn một chút, thống nhất báo cáo, tránh việc bất đồng trước mặt lãnh đạo. Nhưng An Tại Đào lại nói là đi thẳng vào thành phố. Lãnh Mai tức giận "hừ" một tiếng trong điện thoại, lại bực tức gạt điện thoại xuống đất

Xe An Tại Đào dừng lại trong tòa nhà Thành ủy. Hắn xuống xe châm một điếu thuốc, lẳng lặng tựa vào xe nhìn ra cửa cơ quan Thành ủy, chờ Lãnh Mai. Không bao lâu, chỉ thấy chiếc xe đen của Lãnh Mai chạy như bay vào, liền mỉm cười tiếp đón.

Lãnh Mai bước xuống xe, bất mãn trừng mắt nhìn hắn, nói nhỏ:

-Rối cuộc anh có chuyện gì? Tôi vốn định liên lạc với một một chút, nhưng anh lại tự chạy trước.

-Ha ha, thời gian cấp bách, tôi sợ đợi cả hai cùng tới thì mất thời gian.

An Tại Đào nhìn cô, cất bước đi về phía trụ sở làm việc Thành ủy.

-Yên tâm đi, báo cáo công tác là việc của Chủ tịch Lãnh, tôi sẽ không có ý kiến gì làm khó cho cô, điều này nhất định phải có chừng mực.

Hai người sóng vai vào phòng họp nhỏ của Thành ủy, vừa đẩy cửa vào đã hơi giật mình. Không ngờ tất cả các ủy viên Thường vụ Thành ủy đều ở đây. Trong phòng họp mù mịt khói thuốc, không khí rất nặng nề. Xem ra đây là hội nghị lâm thời của Thường vụ Thành ủy. Cho hai người đến dự thính trong hội nghị, không nghi ngờ gì nữa, nội dung hội nghị chắc chắn có liên quan đến Quy Ninh.

Trương Bằng Viễn thấy hai người bước vào, sắc mặt âm trầm biến rất khẽ, nhưng lại hung hăng bóp điếu thuốc trong gạt tàn, xua xua luồng khói trước mặt mình, trầm giọng nói:

-Hai vị chủ quản ở huyện, mời ngồi.

-Lão Trương, chúng ta họp thôi.

Trương Thắng Lợi gật đầu, bước tới nói lớn vào micro:

-Các đồng chí, hội nghị Thường vụ lâm thời hôm nay có gọi hai đồng chí ở huyện về, chủ yếu là truyền đạt chỉ thị của Tỉnh ủy.

Ánh mắt ôn hòa của Trương Thắng Lợi lướt trên mặt mọi người, lúc nhìn đến hai người An Tại Đào, đột nhiên trở nên sắc lạnh như dao:

-Sáng hôm nay, Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, Chủ tịch tỉnh Trình triệu kiến tôi và Bí thư Trương đến tỉnh nói chuyện. Nói đến hai việc. Thứ nhất là vụ án Tôn Cốc. Trước mắt, vụ án Tôn Cốc đã bị một số phương tiện truyền thông trong nước phơi bày ra, khiến dư luận chú ý rộng rãi. Tỉnh ủy chỉ thị cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nhất định phải toàn lực phối hợp với tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, điều tra rõ vấn đề Tôn Cốc, cho dù dính líu đến ai, cho dù là cán bộ lãnh đạo cấp bậc nào cũng phải điều tra thấu đáo, không được che giấu.

-Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đã có kết quả bước đầu. Theo tình hình trước mắt và căn cứ chính xác, Tôn Cương, con trai của Tôn Cốc cưỡng bức một nữ sinh làm cô này có thai là một vụ án đã rõ ràng. Đồng thời, trong quá trình xử lý, Tôn Cốc có bao che và lợi dụng chức quyền cản trở tư pháp.

Trương Thắng Lợi nói tới đây, đưa mắt trao đổi với Trương Bằng Viễn, lại trầm giọng nói:

-Tôn Cốc không chỉ vì chuyện cá nhân làm trái pháp luật. Theo một lượng lớn đơn tố cáo nặc danh và quần chúng khiếu nại gần đây, vấn đề rất nghiêm trọng. Vì thế, ông ta không còn thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Quy Ninh. Tôi và Bí thư Trương đều đồng ý miễn hết chức vụ của Tôn Cốc, khai trừ Đảng, miễn chức đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố. Các đồng chí thấy có gì không đồng ý có thể đề xuất để cùng bàn bạc.

Vấn đề Tôn Cốc rất lớn, khai trừ Đảng chắc chắn là việc không thể tránh được. Các Ủy viên Thường vụ khác còn có thể đề xuất được gì, có thể không đồng ý được gì. Hơn nữa, đây lại là vấn đề đã được nhân vật số một và nhân vật số hai của thành phố ra quyết định, các Ủy viên Thường vụ khác cơ bản cũng đồng ý, việc biểu quyết trong cuộc họp chỉ là hình thức.

Trong lòng An Tại Đào cũng kêu lộp cộp. Hắn không ngờ tổ điều tra của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh lại có kết quả ban đầu nhanh như vậy. Còn Thành ủy không ngờ nhanh như vậy đã xử lý Tôn Cốc. Bãi chức Tôn Cốc là chuyện sớm muộn, nhưng làm nhanh như vậy, đối với An Tại Đào và Lãnh Mai cũng không phải là chuyện tốt. Bãi chức Tôn Cốc, Thành ủy có bổ nhiệm một Bí thư Huyện ủy mới một lần nữa không? Trong lòng An Tại Đào thấy nặng nề. Hắn lặng lẽ nhìn Lãnh Mai đang ngồi bên cạnh. Thấy mắt Lãnh Mai đầy vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ trước đó cô không hề nhận được tin tức?

Thấy các Ủy viên Thường vụ khác đều giơ tay lên, Trương Thắng Lợi gật đầu:

-Như vậy, kế tiếp, Thành ủy đã ra văn bản khai trừ Đảng của Tôn Cốc.

Nói xong, Trương Thắng Lợi nhìn thẳng vào An Tại Đào và Lãnh Mai:

-Hai đồng chí ở huyện, công tác ở huyện giao cho các vị. Công tác trước mắt và sau này của các vị rất nặng nề, nhất định phải cố gắng hết sức, không được phép có sai sót gì. Thành ủy đặt kỳ vọng rất lớn nơi hai vị, hy vọng hai vị không phụ lòng tin của tổ chức.

Trương Thắng Lợi vừa nói ra những lời này, An Tại Đào đã thở phào nhẹ nhõm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.