Chương trước
Chương sau
An Tại Đào do dự một hồi, rồi vỗ nhè nhẹ bả vai Mã Hiểu Yến, giọng hết sức dịu dàng:

-Tốt, cô đã muốn tiếp tục ở lại công tác, đương nhiên là tôi sẽ không để cô đi.

Mã Hiểu Yến trong lòng vui mừng, nín khóc mỉm cười quay đầu lại. An Tại Đào đứng dậy hắng giọng cười một tiếng:

-Nếu cô đối với tôi có lòng tin như vậy, thì tôi đối với cô cũng có lòng tin! Có phải không nào?

Sáng hôm sau, Bí thưHuyện uỷ Tôn Cốc, Chủ tịch Huyện Hạ Canh, Phó bí thư huyện ủy Lãnh Mai ba người bị Ban Tổ chức Cán bộ Thành uỷ gọi lên nói chuyện.

Cuộc nói chuyện do Phó trưởng ban tổ chức Thành ủy Trương Kính Phú chủ trì. Ủy viên thường vụ Thành uỷ, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Tân Dân bởi vì"không hợp" với Bí thưThành uỷ Trương Bằng Viễn hiện nay vẫn đang Dưỡng bệnh, do Trương Bằng Viễn bày mưu đặt kế, quyền quản lý Ban tổ chức cán bộ trên thực tế nằm trong tay Trương Kính Phú. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trương Kính Phú đại diện Thành ủy lần lượt nói chuyện với ba người, mỗi người nửa giờ. Lúc đi ra, vẻ mặt Tôn Cốc và Lãnh Mai không thay đổi, nhưng sắc mặt Hạ Canh lại xám như tro tàn, đầu vai hơi run rẩy.

Xế chiều, Trương Kính Phú dẫn theo người của Ban Tổ chức cán bộ và nhóm ba người Tôn Cốc cùng đến huyện Quy Ninh. Nửa đường, Tôn Cốc đã gọi điện thoại bảo Đồng Hồng Cương khẩn trương thông báo tất cả ủy viên thường vụ ở Quy Ninh, lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, thậm chí người phụ trách các ban ngành, toàn bộ lập tức đến lễ đường Huyện ủy chuẩn bị.

Lúc An Tại Đào nhận được thông báo này, trong lòng như hơi đông cứng lại: điều phải đến rốt cục đã đến!

Hắn đứng ở trong phòng làm việc trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới là cửa ải quan trọng, nhấc điện thoại lên gọi cho Lưu Ngạn. Lưu Ngạn đang trên đường tới Thiên Nam. Cô chủ trì xây dựng tập đoàn báo chí Phòng Sơn, hôm nay đã đến cuối cùng thời điểm mấu chốt, tháng sau sẽ phải chính thức treo biển hành nghề rồi, còn có mấy thủ tục liên quan phải giải quyết, cũng cần đích thân cô đi làm.

Tập đoàn báo chí Phòng Sơn sắp thành lập bao gồm vốn có nhật báo và báo chiều Phòng Sơn, còn bao gồm tờ báo "tiêu dùng sáng sớm" mà gần đây Lưu Ngạnmới bỏ vốn đầu tư hợp nhất với một tờ báo Phòng Sơnkhác.

Ngoài ra, Lưu Ngạn còn hợp tác với một số phóng viên và biên tập viên ban văn nghệ báo chiều Phòng Sơn và trung tâm văn nghệ nhật báo Phòng Sơn, sau khi có được sự phê chuẩn của chủ quản ngành tuyên truyền và xuất bản, lại thành lập tờ "Đô thị nữ báo".

Gần như là đồng thời, còn lấy các thành viên tổ chức các bộ phận nòng cốt về kinh tế của ba tờ nhật báo Phòng Sơn, báo chiều Phòng Sơn vả báo Tiêu dùng chuẩn bị thành lập một tạp chí kinh tế có tên "Tuần san kinh tế phương bắc". Tạp chí này đang trong giai đoạn cuối làm thủ tục phê duyệt ở Yến Kinh. Có lẽ chỉ trong vài ngày tới là có ý kiến phúc đáp.

Hơn thế nữa, vốn Cục Phát thanh và Truyền hình thành phố chủ quản báo phát thanh và truyền hình Phòng Sơn, vì kinh doanh không hiệu quả sắp phải đóng cửa, Lưu Ngạn nhìn đúng thời cơ bèn đàm phán với Cục Phát thanh và Truyền hình, từ cấp vốn đầu tư vào, biến báo Phát thanh và Truyền hình Phòng Sơn thành tờ báo trực thuộc nhật báo Phòng Sơn, đồng thời đổi tên thành báo Thanh Bình.

Cứ như vậy, sau đó không lâu ngành báo chí Phòng Sơn đã có các tờ: báo đảng Phòng Sơn, báo chiều Phòng Sơn, báo Tiêu dùng Phòng Sơn, báo Phụ nữ Phòng Sơn và báo Thanh Bình cùng với tờ Tuần san kinh tế phương bắc, năm tờ báo một tờ tuần san.

Lại còn toàn bộ các công ty in ấn, công ty quảng cáo tiếp thị, các tổ chức kinh tế liên quan đến bất động sản thành phố Phòng Sơn, than đá, hóa chất, chế tạo máy móc và nhiều lĩnh vực khác. tài sản tổng cộng khoảng 1, 1 tỷ.

Nhật báo Phòng Sơn ở trong tay Lưu Ngạn thực sự tái sinh, tập đoàn báo chí Phòng Sơn không chỉ hiển nhiên là tờ báo "anh cả" của thành phố Phòng Sơn, mà còn trở thành một trong tập đoàn báo chí lớn nhất tỉnh Đông Sơn, chỉ sau tập đoàn Đông Sơn nhật báo, cơ quan ngôn luận của Tỉnh uỷ Đông Sơn.

Theo kế hoạch của Lưu Ngạn, tập đoàn báo chí Phòng Sơn tạm thời lấy Phòng Sơn là thị trường chủ yếu, sau đó nhanh chóng hướng ra khu vực xung quanh khuếch trương chiếm lĩnh thị trường, cố gắng trong thời gian hai năm, cùng với báo chiều Đông Sơn, tờ báo có lượng tiêu thụ lớn nhất tỉnh Đông Sơn giành giật thị phần và chen chân vào thị trường quảng cáo.

Cô tiếp thu đề xuất của An Tại Đào, một mặt đẩy mạnh các biện pháp tiếp thị, bản thân tập đoàn cùng với báo chí tiếp thị tiến hành một cách rình rang, bước đầu thành lập hệ thống báo chí tiếp thị hiệu suất cao, về mặt khác, cũng đang chuẩn bị sáp nhập và mua lại các phương tiện truyền thông xuyên khu vực, tiến thêm một bước mở rộng thị trường, tương lai hoàn toàn vượt qua các trói buộc và hạn chế của truyền thông địa phương.

Dĩ nhiên, để hoàn toàn thưc hiện được mục tiêu này, cần phải có thời gian. Có lẽ ngay cả Lưu Ngạn cũng chưa hẳn có thể làm được. Trước mắt cô đang củng cố cơ sở. Nhưng cho dù như thế nào, bất kể tương lai báo chí Phòng Sơnphát triển đến trình độ nào, với tư cách là người sáng lập tập đoàn, người giữ chức Bí thư Đảng uỷ đầu tiên của tập đoàn báo chí Phòng Sơn, Chủ tịch Hội đồng Quản trị kiêm Giám đốc thông tấn xã, tên tuổi của Lưu Ngạn cũng sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào lịch sử phát triển báo chí Phòng Sơn.

Mà cũng chính vì vậy, trong lĩnh vực tin tức trong nước Lưu Ngạn đã hoàn toàn thành công bước đầu và tạo được ảnh hưởng.

Lưu Ngạn hành động đương nhiên là có sự ủng hộ mạnh mẽ của Trương Bằng Viễn và Thành ủy. Bất kể là tài chính, hay là các thủ tục trình báo, thành phố đều bật đèn xanh, các cơ quan có liên quan đều hết sức phối hợp

Nhưng nói thật, nếu không phải là Lưu Ngạn, có lẽ việc này không thể làm được, ít nhất là trong khoảng thời gian không lâu như vậy.

Bởi vì ở thể chế hiện hành, truyền thông không thể so với xí nghiệp, xây dựng tập đoàn truyền thông khó khăn hơn nhiều so với xây dựng một tập đoàn xí nghiệp.

Lưu Ngạn không chỉ là người có tài năng bẩm sinh trong lĩnh vực truyền thông, cô còn có bối cảnh mạnh mẽ ít ai sánh kịp. Lần này, cô từ "gợi ý" của An Tại Đào đề xuất với Thành ủy cùng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tham khảo mô hình tổ chức và vận hành của một tập đoàn báo chí phía nam để xây dựng tập đoàn báo chí Phòng Sơn, một ý tưởng hết sức táo bạo.

Ý nghĩ táo bạo này sở dĩ thực hiện thuận lợi như vậy, có quan hệ rất lớn với sự hậu thuẫn sau lưng cô. Chưa nói tới điều gì khác, chỉ riêng việc xuất bản tin tức cũng đã phải trải qua rất nhiều khâu phê duyệt rất phiền phức. Nói cách khác, nếu như không phải là Lưu Ngạn đề xuất chuyện này cùng với cách thực hiện một cách cụ thể, mà là người khác, Thành ủy sẽ không đồng ý.

Trong điện thoại nghe giọng Lưu Ngạn rất mệt mỏi, An Tại Đào lo lắng nhỏ giọng nói:

-Tiểu Ngạn, cô phải chú ý thân thể, đừng làm viêc đến mức mệt mỏi như vậy! Tối hôm qua không phải là lại thức khuya đấy chứ? Cô làm như vậy là không được, làm việc gì cũng phải từng bước một, không thể đốt giai đoạn.

-Ừm.

Lưu Ngạn vụng về đáp một tiếng.

An Tại Đào lập tức hiểu được, nhất định không phải cô tự lái xe, có tài xế lái xe, nói chuyện không tiện. An Tại Đào lập tức cúp điện thoại. Chưa đến mấy phút sau, Lưu Ngạn gọi lại.

-Cô phải chú ýđến Trác tử.

-Ừ, tôi biết rồi. Đào này, hai ngày tôi đi, anh cũng phải tự chăm sóc lấy mình.

Lưu Ngạn cười hì hì:

-Tôi biết anh tìm tôi làm gì rồi. Tôi nghe nói sáng nay Thành uỷ gọi ba người Tôn Cốc lên nói chuyện, phỏng chừng Hạ Canh sắp xong đời rồi!

-Ài, tôi thật không ngờ Trương Bằng Viễn hành động nhanh như vậy. Xem ra, Hạ Canh trở thành nơi trút giận và người chịu tội thay. Không biết y sẽ đi tới nơi nào? Ở thành phố còn có chỗ?

Lưu Ngạn cười cười:

-Không biết, mặc kệ hắn!

-Tiểu Ngạn, tôi muốn ra tay.

An Tại Đào im lặng một hồi rôi cất tiếng, giọng hơi trầm xuống:

-Đây là một cơ hội, Lãnh Mai được bổ nhiệm làm quyền Chủ tịch huyện sau khi "hạ thủ" Tôn Cốc, bây giờ Tôn Cốc xảy ra chuyện, Trương Bằng Viễn cũng chỉ có thể buộc phải trao chức Bí thư Huyện uỷ cho Phó Bí thưhuyên uỷ. Theo phán đoán của tôi, hẳn là tạm thời giữ chức đó khoảng một năm rưỡi, sau đó lại đưa Lãnh Mai lên. Mà thời gian trì hoãn này, với tôi là đã quá đủ rồi.

Lưu Ngạn trầm ngâm, do dự một chút, rồi mới nói:

-Đào, tôi cảm thấy coi như là anh kéo dài được một năm rưỡi, khả năng anh làm Bí thư huyện uỷ cũng không lớn, dù sao, anh còn quá thiếu kinh nghiệm, vị trí Bí thư huyện uỷ quá quan trọng, liên quan đến các mặt quan hệ, vượt qua Chủ tịch huyện trực tiếp làm Bí thư e rằng sẽ khiến rất nhiều người phản ứng.

An Tại Đào cười lớn:

- Tiểu Ngạn, cô nói những điều này tôi cũng hiểu, tôi cũng không có hy vọng hão huyền muốn một bước lên trời nhưng bây giờ vấn đề là không thể trực tiếp để cho Lãnh Mai lên giữ chức, tôi cần thời gian để củng cố uy tín và ảnh hưởng của mình ở huyện, thêm thời gian nửa năm nữa, khu đang quy hoạch sẽ đi vào nề nếp, thành tích của tôi bắt đầu lộ rõ, khi đó, ngay cả Lãnh Mai làm Bí thư huyện uỷ, cũng không sao!

Quan trọng hơn là, Tôn Cốc vừa đến, Lãnh Mai chỉ vừa mới tới, lại đang giữ chức quyền Chủ tịch huyện, mà chức Bí thư huyện ủy lại là một bước Quá độ tạm thời, một khi khu kinh tế mới có thành tích, sẽkhông có ai có thể tranh đoạt với tôi. Nếu để Lãnh Mai trực tiếp lên chức, tôi chẳng phải là cốc mò cò xơi, làm cho người khác hưởng sao?

An Tại Đào có phần âm hiểm mỉm cười, trước mặt người phụ nữ của mình, đương nhiên hắn sẽ không cần mang mặt nạ.

-Hơn nữa, tình thế hỗn loạn, Lãnh Mai không khống chế được tình hình, Bí thưhuyện uỷ mới tới lại bất lực, hoặc là nói người ta căn bản là không muốn phí sức, cho nên vai trò của tôi sẽ càngquan trọng hơn. Tôi xem chừng, Thành ủy sẽ đặc biệt tìm tôi nói chuyện, thử nghĩ xem, tôi, Bí thưhuyện uỷ Quy Ninh ngăn cơn sóng dữ, ổn định tình hình, chẳng lẽ đây không là một khoản công lao sao?

-Đúng là âm hiểm!

Lưu Ngạn nghe xong cười khanh khách, tiếng cười của cô rất trong trẻo dễ nghe, sẽ không ai nghĩ tới đây chính là Lưu Ngạn, người phụ nữ nổi danh mắt cao hơn trán, tung hoành ở quan trường cùng lĩnh vực báo chí ở thành phố Phòng Sơn.

-Bất quá, sao anh có thể khẳng định Trương Bằng Viễn sẽ trao quyền Bí thư huyện uỷ cho một người cấp dưới , nhỡ ông ta để cho Lãnh Mai trực tiếp từ quyền Chủ tịch huyện chuyển lên làm Bí thư huyện uỷ, không phải anh công cốc sao!

-Ha ha, Tiểu Ngạn, ông ta không dám đâu!

An Tại Đào cười nhạt một tiếng:

- Bất kể Tôn Cốc đã làm cái gì, hắn rốt cuộc là do người được Bí thư Tiếu chiếu cố, mặc dù sự chiếu cố này có phần rất tuỳ ý. Hoặc có lẽ bây giờ Bí thư Tiếu cũng đã quên mất sự tồn tại của Tôn Cốc. Nhưng, Trương Bằng Viễn sẽ không dám mạo hiểm như vậy. Nếu như Lãnh Mai không phải là quyền Chủ tịch huyện, ông ta cũng có thể lấy lý do cục diện chính trị Quy Ninh hỗn loạn, để cho Lãnh Mai đứng ra chủ trì tình thế, nhưng Lãnh Mai đã là quyền Chủ tịch huyện, Tôn Cốc lại gặp chuyện không may, ông ta sẽ không để cho Lãnh Mai tiến thêm nửa bước, một mặt không phù hợp trình tự tổ chức, mặt khác, chẳng may khiến cho Bí thưTiếu nổi lên ngờ vực nào đó, chuyện này làm sao Trương Bằng Viễncó thể chấp nhận?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.