Chương trước
Chương sau

Một bóng hình xinh đẹp vọt ra từ phòng ngủ Hạ Hiểu Tuyết, cười hì hì nói:

- Hiểu Tuyết.

Đôi mắt Hạ Hiểu Tuyết sáng ngời, vội vàng buông chén nước lạnh trong tay, tiến tới ôm chị họ Tôn Thiến:

- Chị Thiến, sao đại cảnh sát như chị lại rãnh rỗi đến Tân Hải vậy, chị em ta đã hơn hai năm không gặp mặt.

- Chị xin nghỉ, vừa lúc cùng mẹ đến Tân Hải ở vài ngày.

Tôn Thiến ôm Hạ Hiểu Tuyết, ánh mặt dừng lại trên người An Tại Đào, ánh mắt trở nên cực kỳ cổ quái.

Tôn Thiến là nữ cảnh sát An Tại Đào gặp ở phòng trực ban phân cục công an khu Giải Phóng thành phố Thiên Nam, chỉ có điều tâm tình An Tại Đào lúc ấy rất xấu, lại là buổi tối, cũng không ghi nhớ trong lòng, cho nên không có ấn tượng gì đối với Tôn Thiến.

Nhưng Tôn Thiến lại có ấn tượng rất sâu sắc với hắn. Tuy rằng lúc ấy lãnh đạo cục cũng không nói An Tại Đào là người ra sao, nhưng trong mắt Tôn Thiến, người có thể phát sinh "xung đột" với Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà không bị "truy cứu" dường như không phải nhân vật đơn giản. Hơn nữa, vì hắn, không ngờ Trần Phó trưởng ban tự mình gọi điện thoại cho Cục trưởng phân cục. Mà buổi sáng ngày hôm sau, Tôn Thiến ngồi xe buýt đi làm, trong lúc vô ý phát hiện An Tại Đào đi ra từ trong khu nhà ở của Tỉnh ủy.

Phải biết rằng, khu nhà ở này đều là lãnh đạo cấp sở trở lên ở. Lúc ấy, Tôn Thiến tò mò trong lòng vài ngày. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Không bao lâu, thanh niên cao lớn anh tuấn này lại lọt vào tầm mắt của cô. TV, báo chí, nhiều lần xuất hiện tên tuổi và bóng dáng người thanh niên này, tên tuổi nhất thời lan truyền.

- Hiểu Tuyết, đây là?

Tôn Thiến thuận tay nhéo bả vai Hạ Hiểu Tuyết.

Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:

- Chị Thiến, đây là An Tại Đào, là… bạn trai của em.

Hạ Hiểu Tuyết vụng trộm liếc Thạch Thanh, hai chữ "bạn trai" này trở nên nhỏ không thể nghe thấy, nhưng vẫn truyền vào lỗ tai Tôn Thiến rõ ràng.

- An Tại Đào?

Mày liễu của Tôn Thiến nhướng lên, ưỡn bộ ngực đầy đặn, liếc An Tại Đào một cái, cười cổ quái vươn tay ra:

- Tiểu An à, xin chào.

- Xin chào.

Tuy rằng An Tại Đào cảm thấy ánh mắt cô chị họ của Hạ Hiểu Tuyết nhìn mình hơi cổ quái, nhưng cũng không quá để trong lòng, hắn vươn tay ra, lễ phép nhẹ nhàng nắm tay Tôn Thiến rồi buông ra.





Ăn cơm chiều tại Hạ gia, cơm chiều rất phong phú.

Ăn cơm chiều xong, Thạch Lệ ngồi trên sô pha, vô tình "nhắc" đến tình huống gia thế của An Tại Đào, đối với người bạn trai của cháu gái mình, Thạch Lệ vẫn cảm thấy rất hứng thú, nhất là nghe nói tên tuổi hắn gần đây được nhắc đến rất nhiều, trong lòng bà rất hiếu kỳ.

Tôn Thiến yên lặng ngồi một bên, ánh mắt cổ quái vẫn thường dừng lại trên người An Tại Đào. Nhất là khi cô nghe nói An Tại Đào xuất thân mồ côi cha gia đình bình dân, ánh mắt kia trở nên càng thêm kỳ lạ.

Tùy ý hàn huyên một hồi với Thạch Lệ, máy nhắn tin của An Tại Đào vang lên, nhìn số điện thoại là Văn phòng của Hoàng Trạch Danh, An Tại Đào lập tức đứng dậy dùng điện thoại Hạ gia gọi lại:

- Hoàng Tổng! Là tôi, tôi là An Tại Đào.

- Tiểu An, cậu đang ở chỗ nào? Nhanh chóng trở lại tòa soạn, báo chiều Đông Sơn phái phóng viên tới, cậu trở về tiếp đãi một chút.

An Tại Đào ứng lời, buông điện thoại, cười cười với Thạch Lệ, Thạch Thanh và Tôn Thiến:

- Hai cô, phóng viên báo tỉnh đến, lãnh đạo sai cháu nhanh chóng trở về.

An Tại Đào cử chỉ ung dung thần thái hào phóng khí chất văn nhã, để lại ấn tượng rất tốt với Thạch Lệ. Thạch Lệ cười cười, đứng dậy nói:

- Công việc quan trọng hơn, Tiểu An nhanh đi thôi, có rảnh lại đến nhà chơi.





An Tại Đào vừa mới đi, Tôn Thiến còn hơi "có vị chua" mà nhìn Hạ Hiểu Tuyết và Thạch Thanh:

- Dì Ba, có lẽ trong tương lai người bạn trai này của Hiểu Tuyết có thể giúp dượng lên một bước đó.

Thạch Lệ sửng sốt. Mà Thạch Thanh thì nhíu mày:

- Tiểu Thiến, cháu nói cái gì vậy. Cậu ta chẳng qua là một phóng viên nhỏ, không có bối cảnh, không có gia thế… Nếu không phải Hiểu Tuyết muốn sống muốn chết, dì tuyệt đối không cho hắn vào cửa!

- Mẹ…

Hạ Hiểu Tuyết sẵng giọng.

- Dì Ba, cháu xem, dì còn chưa tinh mắt bằng Hiểu Tuyết đâu… Dì Ba, Hiểu Tuyết, lần trước Tiểu An bị dân cảnh trị ban phân cục chúng cháu bắt về phòng trực ban trong cục, cháu đã gặp cậu ta một lần.

Tôn Thiến cười nói.

Hạ Hiểu Tuyết biến sắc, vội vàng nói:

- Như nào có thể, chị Thiến, chắc chắn là chị nhớ sai người, làm sao có thể! Tiểu Đào sao có thể vào cục…

Thạch Thanh nhíu mày:

- Hiểu Tuyết, con đừng ngắt lời, để Tiểu Thiến nói tiếp. Tiểu Thiến cháu nói thật, rốt cuộc cậu ta xảy ra chuyện gì? Nếu cậu ta có chuyện gì xấu, Hiểu Tuyết, cho dù con gây loạn, mẹ cũng không cho con đến với cậu ta.

Tôn Thiến cười hì hì:

- Hiểu Tuyết, em đừng có gấp…

Tôn Thiến lấy lại bình tĩnh:

- Tuy rằng cháu không biết cậu ta có quan hệ gì với Trần Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng … nghe dân cảnh phân cục chúng cháu nói, không ngờ cậu ta đã chống đối Trần Phó trưởng ban… càng kỳ quái là, Trần Phó trưởng ban còn lập tức gọi điện cho Cục trưởng chúng cháu, để Cục chúng cháu nhanh chóng thả cậu ta…

Nghe xong, Tôn Thiến nhìn lướt qua ba người Thạch Thanh kinh ngạc, lại tiếp tục nói:

- Buổi sáng ngày hôm sau, cháu ngồi trên xe buýt, vừa vặn thấy cậu ta đi ra từ trong khu nhà ở Tỉnh ủy.

Trong khi ba người đang nói chuyện, Hạ Thiên Nông vừa mới đi ra từ thư phòng, vừa vặn nghe được Tôn Thiến đang nói chuyện về An Tại Đào, không khỏi giật mình. Ông chậm rãi ngồi xuống sô pha, trầm ngâm không nói.

Thạch Thanh há miệng thở dốc, muốn nói gì vẫn không nói ra được, dừng một chút mới nói:

- Tiểu Thiên, cháu có thể nhận sai người hay không?

Tôn Thiện lắc đầu:

- Không, tuyệt đối không có khả năng, cháu nhớ rất rõ ràng, chắc chắn là cậu ta.

Hạ Thiên Nông đột nhiên nói chen vào:

- Hiểu Tuyết, có phải ngày đó An Tại Đào nhờ con hỏi thăm Trần Cận Nam?

Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, lúc này mới khôi phục tinh thần:

- Ba, đúng vậy, ngày đó Tiểu Đào hỏi con… Chẳng qua, con cảm thấy điều này không có khả năng, nếu Tiểu Đào có quan hệ như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không gạt con.

Hạ Thiên Nông thở phào một cái:

- Có một số việc, chưa chắc đơn giản giống mấy người tưởng tượng, chẳng qua, tôi có thể nói cho mọi người, sau khi An Tại Đào bị tấn công, Chủ tịch thành phố Mông Hổ từng nhận được điện thoại của Trần Phó trưởng ban Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà nghe nói Đỗ Bí thư cũng nhận được điện thoại từ Tỉnh ủy… Nói như vậy, dường như đúng là…

Hạ Thiên Nông bỗng nhiên đứng dậy:

- Hiểu Tuyết, con tìm cơ hội hỏi Tiểu An một chút đi.

An Tại Đào trở lại Thần báo, một đường thẳng tới văn phòng của Hoàng Trạch Danh. Nhẹ nhàng gõ cửa, liền được Triệu Sách mở cửa từ bên trong.

Triệu Sách hô:

- Tiểu An, mau tới.

Một người đàn ông béo lùn đứng dậy chào hỏi An Tại Đào:

- Tiểu An, còn nhớ tôi chứ?

Hoàng Trạch Danh cười ha ha, đứng dậy vẫy tay:

- Tiểu An, Dịch Thần phóng viên lớn của báo tỉnh tự mình tới Tân Hải làm tin tức về cầu vượt này, hai người nói chuyện cẩn thận, đưa ra một cách phân tích thật sắc bén. Lão Triệu, anh mời Dịch Trưởng ban và Tiểu An tới phòng họp đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.