Hạ Tưởng sau một thoáng sững sờ, lắc đầu cười:
- Phó chủ nhiệm Phó, anh và Hiểu Lâm bắt tay nhau cố ý trêu chọc tôi, đúng không?
- Thật sự không phải thế.
Phó Tiên Phong bộ dạng vui mừng như đang có hỷ sự vậy, cười tươi nói:
- Đó là một sự trùng hợp, thật sự là trùng hợp.
Hạ Tưởng không buồn hỏi thêm, bật cười ha hả, rồi đi theo Phó Tiên Phong và Mai Hiểu Lâm vào trang viên.
Trang viên vào mùa đông, cỏ cây ngả sang màu vàng úa, phóng tầm nhìn ra xa, mọi thứ trông thật ảm đạm. Men theo con đường mòn ở điền viên, chỉ nghe thấy tiếng gió Bắc rít, lạnh buốt.
Trang viên này tên gọi là Hà Hoa Thảo Đường. Lúc này đây chẳng những không có hoa sen, mà đến cỏ xanh cũng không nốt. Nhưng trong sự hoang lạnh đó luôn tồn tại một điều khác lạ. Mùa đông ở phương Bắc vốn dĩ luôn mang một màu xám xịt, nhưng vạn vật trên thế gian này cùng lắm cũng chỉ đến thế thôi, thịnh cực tất suy, mùa đông lạnh giá qua đi, tất mùa xuân ấm áp sẽ đến.
Cả ba đi đến một lều cỏ có ngoài trờitrời. Lều cỏ này là một nơi đáng để đến bất cứ lúc nào vào ba mùa xuân, hạ, thu. Nhưng mùa đông đến đây mang lại cảm giác thật cô đơn. Hạ Tưởng ngồi xuống, trong bụng lấy làm lạ khi cả Mai Hiểu Lâm và Phó Tiên Phong đều ở đây, sao lại mời hắn đến nơi hoang vu xa xôi như thế này. Buổi gặp mặt hôm nay quả thật hơi khác thường.
Hạ Tưởng lờ mờ đoán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1238657/chuong-1273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.