Cảm giác bị người khác chi phối thật tệ, Hạ Tưởng tức giận nuốt cả một viên sủi cảo, mập mờ nói:
- Thật ra sủi cảo ở thành phố Lang cũng không tệ.
Liên Nhược Hạm tức giận:
- Bây giờ anh một mình ăn no thì cả nhà không đói nữa phải không? Đàn ông đều chứng nào tật nấy, đều muốn có ngày tự do thoải mái, bây gờ anh được thả rồi chắc đã có người mới ở bên cạnh rồi, tạm biệt!
Nói tạm biệt là tạm biệt, đã ngắt điện thoại, Hạ Tưởng không kìm nổi cười, đúng là chỉ vì một viên sủi cảo lại dẫn đến sự hiểu lầm.
Vừa muốn gọi lại cho Liên Nhược Hạm thì điện thoại lại reo, không ngờ là Cổ Ngọc:
- Có cần em qua đó với anh không? Bây giờ em đang ở Bắc Kinh, qua đó thì chỉ cần một tiếng là tới nơi.
Miếng sủi cảo nghẹn ngay cổ họng của Hạ Tưởng, xém tí là ói ra, tại sao Cổ Ngọc và Liên Nhược Hạm lại nói cùng một giọng điệu? Hắn cố nuốt xuống rồi mới hỏi:
- Đừng gây thêm phiền phức nữa, cứ ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh đi.
- Đùa anh thôi, em đang ở thành phố Yến chứ không ở Bắc Kinh, cho dù ở Bắc Kinh em cũng không đến thăm anh, làm gì có chuyện món hời được đưa đến tận cửa, anh phải tự động đến Bắc Kinh thăm em mới đúng.
Hình như Cổ Ngọc cũng đang ăn đồ, vừa ăn vừa nói:
- Ông nội cũng đang ở thành phố Yến, em đang cùng ông ăn cơm.
Hạ Tưởng liền giật mình:
- Em đang cùng ông ăn cơm, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1238166/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.