Cổ Ngọc vừa đến gần, Hạ Tưởng liền ngửi thấy hương thơm trên người cô, thấy cô mở rộng áo lông bên ngoài làm lộ ra chiếc áo len đỏ bó sát mặc bên trong, trên ngực đeo miếng ngọc bội quen thuộc, trong lòng không tự chủ được khẽ dao động, ánh mắt lộ ra cái nhìn nóng bỏng.
Cổ Ngọc để ý tới ánh mắt biến hóa của Hạ Tưởng, khe khẽ cười, cúi xuống nói khẽ bên tai Hạ Tưởng:
- Có phải có chút nhớ em rồi? Ừ, nói cho anh hay, em cũng nhớ anh lắm.
Cô bé này cũng to gan cũng thú vị, Hạ Tưởng liền vội ho khan một tiếng, tuy nói là cách phòng của Hoàng Vĩ Cương ở bên ngoài một cánh cửa, hiệu quả cách âm cũng khá tốt, nhưng dù sao cũng là ở văn phòng làm việc, lá gan của Cổ Ngọc cũng có chút lớn quá rồi.
Hạ Tưởng còn chưa nói gì, điện thoại lại reo lên. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu Cổ Ngọc ngồi trở về sofa, hắn muốn gọi điện thoại, không ngờ Cổ Ngọc lại quay mũi chân, nhanh nhẹ rời đi, còn vẫy tay chào tạm biệt hắn:
- Có thời gian nhớ đến tìm em, em đi trước đây, không làm phiền anh nữa, đỡ phải anh làm phiền em.
Hạ Tưởng gật đầu, cũng không rảnh tiễn Cổ Ngọc, vì hắn nhìn số thấy điện thoại gọi tới, là số của Mai Thái Bình.
- Xin chào trưởng ban Mai.
Hạ Tưởng hỏi thăm trước.
- Hạ Tưởng, có một việc tôi muốn thương lượng với cậu một chút, cậu cho ý kiến nhé.
Thái độ Mái Thái Bình vẫn như trước, thậm chí trong giọng nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1238061/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.