Cổ Ngọc từ bên ngoài đi vào với hai tay ướt. Đôi tay nhỏ bé trắng mịn bị lạnh mà đỏ bừng, vừa thấy Hạ Tưởng đã nói:
- Mau giúp em lấy một con dao, em muốn giết anh...
Hạ Tưởng hoảng sợ:
- Em giết anh làm gì?
- Ái chà, em nói nhầm, là muốn giết cá.
Cổ Ngọc nghịch ngợm mà mỉm cười, quay đầu lại hướng trong sân nhìn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói
- Ông nội làm sao mà tức giận thế? Có phải anh đem chuyện của hai chúng ta nói cho ông không, nên ông mới giận?
"..." Hạ Tưởng dở khóc dở cười, nữ nhân có lối suy nghĩ không giống với nam nhân, điểm xuất phát để xem xét vấn đề cũng kém rất nhiều, hắn đang muốn xoay người vào bếp lấy dao, ánh mắt liền nhìn vào tay Cổ Ngọc, không khỏi quan tâm nói.
- Tay em bị lạnh mà đỏ hết rồi, đừng để da tổn thương vì lạnh. Da của em mỏng, bị tổn thương do giá lạnh dễ để lại vết thương, sẽ không đẹp nữa.
Cổ Ngọc ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp, vừa mừng vừa sợ:
- Anh thật sự quan tâm em?
Hạ Tưởng gật gật đầu, hắn quả thật có chút cảm tình với Cổ Ngọc. Thích tính cách đơn thuần và nghịch ngợm, còn có sự vui vẻ bẩm sinh của cô, cùng một chỗ với Cổ Ngọc, làm cho người ta cảm thấy thoải mái và sung sướng.
Cổ Ngọc bỗng chốc cảm động, liền nhào vào lòng của Hạ Tưởng, ô ô mà khóc lên:
- Anh là người rất xấu, em nghĩ rằng anh chỉ là lừa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1238050/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.