Hạ Tưởng cười xòa cho qua chuyện, không để ý tới Trịnh Nghị nữa mà xoay người nói với Cổ Ngọc:
- Cần gì phải chấp nhặt với Phó Tiên Tiên? Em cũng biết cô ta là một người thích tự làm theo ý mình, nghĩ là làm, không cần biết kết quả sẽ như thế nào. Cô ta không phải là người như hoa như ngọc giống em được, tức giận với cô ta như vậy chỉ là tự mình tức mình, là kinh doanh lỗ vốn.
Tính cách của Cổ Ngọc cũng có điểm đơn giản, cơn giận kéo đến nhanh mà cũng trôi qua nhanh, Hạ Tưởng lại nói đùa như vậy nên cô cũng cười nói:
- Anh đúng hay xuyên tạc, đến tức giận cũng có thể là kinh doanh, rồi lại còn tính toán có lời hay không nữa? Mà anh nói thử xem, cô ta ngủ trên giường anh là cô ta được tiện nghi hay là anh được thơm lây đây?
Cổ Ngọc đang ghen tỵ, Hạ Tưởng liếc trộm nhìn Trịnh Nghị một cái thấy sắc mặt của Trịnh Nghị có vẻ không tốt lắm, xem ra trong lòng y còn có điểm so đo. Hắn cười rồi nói:
- Phụ nữ nằm trên giường đàn ông, ai chịu thiệt, ai thơm lây thì không cần phải nói ra cũng biết.
Cổ Ngọc lập tức lại tức giận:
- Đúng là đồ háo sắc, không thèm nói chuyện với anh nữa! Phó Tiên Tiên là người như thế nào mà anh cũng muốn? Anh không tự mình suy ngẫm đi, nếu không phải cô ấy hại anh thì tại sao anh lại phải ở bệnh viện? Anh đúng là làm em tức chết đi mất, từ bây giờ trở đi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237999/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.