Câu nói này trọng lượng đủ nặng, đừng nói Tống Cương phải kinh sợ ngay tại chỗ, suýt nữa còn không tin vào tai của mình, đến cả Tưởng Ngọc Hàm cũng vô cùng kinh ngạc, sếp Tôn luôn luôn hòa nhã, đây là lần đầu tiên thấy ông tức giận đến như thế, Hạ Tưởng là kẻ có lai lịch gì đây?
- Thả người, lập tức thả người.
Tôn Định Quốc giận không thể nén nổi mà nói.
Tưởng Ngọc Hàm còn nhìn không ra Tôn Định Quốc đang thực sự tức giận, cái chức Trưởng phân cục của gã xem như là uổng phí rồi, lúc này cũng biết để bảo vệ mình, không chú ý đến quá nhiều, vội nói:
- Chủ yếu là Tống Cương báo cáo rằng, mấy người bọn Hạ Tưởng bị tình nghi ẩu đả đánh nhau và tàng trữ chất gây nghiện, chứng cứ rành rành, tôi mới tin vào lời của anh ta.
Tống Cương vừa nghe thầm mắng Tưởng Ngọc Hàm một chút trách nhiệm cũng không có, mới đem quá trình sự việc ở Dao Trì nói tóm tắt, rồi lôi cả Lưu Chiến Võ và Trương Tương ra:
- Sếp Tôn, bọn người Hạ Tưởng không chỉ đánh cha tôi, còn đánh bị thương ông tổng của Dao Trì Trương Quân, Trương Quân là em họ của Phó cục Trương Tương, còn có cả Phó giám đốc sở Lưu cũng lên tiếng, yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ!
- Phó giám đốc sở Lưu?
Tôn Định Quốc hơi chau mày, Lưu Chiến Võ là một Phó giám đốc lão làng của Phòng Công an Tỉnh, cần thiết phải có đủ sự tôn trọng, liền nói:
- Cậu gọi điện cho ông Lưu, tôi sẽ nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237895/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.