Cao Kiến Viễn bị xử phạt hai mươi năm tù giam, Vũ Phái Dũng thì thì bị thi hành án tử hình, tưởng chuyện đã trở thành quá khứ, không ngờ Cao Kiến Viễn vẫn còn gian xảo muốn sau khi ra tù sẽ trả thù hắn. Hạ Tưởng thản nhiên cười, không thèm để ý đến sự đe dọa đầy u mê của Cao Kiến Viễn, bắt tay Phạm Tranh rồi nói:
- Không tồi, cậu đã trưởng thành lên rất nhiều rồi đó, con đường phía trước hãy còn dài, đừng nóng vội làm gì cứ từng bước mà tiến, lúc cần khiêm tốn thì cứ khiêm tốn. Kiếm tiền, không nhất định cứ phải xuất đầu lộ diện, nên nghĩ cách tìm lấy một người tin cậy làm người đại diện, còn cậu chỉ việc ngồi sau cánh gà mà nghiên cứu lí luận là được rồi.
Phạm Tranh tỏ vẻ tán thưởng:
- Dạ phải. Anh Hạ, lời anh nói giống lời bố em dặn dò quá. Bước tiếp theo em sẽ đến làm việc tại Viện Khoa học Xã hội để nghiên cứu một số lý luận.
Phạm Duệ Hằng tiếp thu kinh nghiệm từ cha con Cao Thành Tùng nên đã bước đi vững vàng hơn nhiều. Để Phạm Tranh vào Viện Khoa học Xã hội là một bước cờ hay, công tử nhà Chủ tịch tỉnh nghiên cứu học vấn, lại còn là học trò của Cốc Nho nên sẽ tạo cho người ta ấn tượng về một Chủ tịch tỉnh thanh minh và một công tử nho nhã.
Hạ Tưởng đã hiểu sâu hơn về Phạm Duệ Hằng, quả nhiên là một người có lòng thâm sâu, sau này Phạm Duệ Hằng còn có thể tiến xa hơn cả Cao Thành Tùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237814/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.