Hạ Tưởng cũng không thay đổi sắc mặt:
- Em suy nghĩ nhiều quá rồi, con gái cứ thích suy nghĩ lung tung, còn nói là ai đó gì chứ? Thật là ấu trĩ. Mai Hiểu Lâm là Chủ tịch huyện, bận rộn cũng là chuyện thường, em cho là ai cũng giống em có thể bỏ ngang công việc bất cứ lúc nào sao? Tất cả mọi người đều có lý tưởng và khát vọng riêng chứ không phải là một tỷ phú cứ nằm trên giường là có tiền đâu.
Bị Hạ Tưởng đùa cợt một chút, Cổ Ngọc ấm ức nói:
- Xem kìa, miệng lưỡi của anh thật lợi hại, em chỉ là thuận miệng mà hỏi thôi, anh việc gì phải trả đũa em? Chứng tỏ anh chẳng những không biết kiềm chế, lại còn nhỏ nhen nữa. Vốn là có chuyện muốn nói với anh giờ em đã thay đổi ý định rồi, không nói nữa.
Nói xong, Cổ Ngọc quay người bỏ đi.
Hạ Tưởng cũng thấy buồn cười, Cổ Ngọc đôi khi cũng có chút tâm tính của trẻ con, liền vội vàng ngăn cô ấy lại:
- Được rồi, đừng giận mà! Em cũng đâu còn nhỏ nữa mà động một tí lại cáu kỉnh như vậy không tốt lắm đâu, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra, cùng lắm thì anh sẽ đi cùng lão Cổ vài lần.
Cổ Ngọc thật là dễ dụ, trong nháy mắt lại quay sang cười:
- Được rồi, coi như là hòa. Anh có nghe nói là Mai Hiểu Lâm có thể sẽ bị điều về Bắc Kinh không?
Hạ Tưởng lấy làm kinh ngạc:
- Không có nghe cô ấy nói, chuyện là khi nào vậy?
- Chính là ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237812/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.