Diệp Thạch Sinh hiểu ý của Thôi Hướng là muốn qua đó hái trái ngọt, ông ta quơ tay nói:
- Không ổn, không ổn, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp là chuyện của chính phủ, lại được Phó thủ tướng Hà đặc biệt quan tâm, chúng ta không nên ôm đồn quá nhiều nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho cấp trên. Lúc đầu khi phó thủ tướng Hạ để xuất tôi tỏ thái độ không mấy tích cực, bây giờ thấy có chút thành tích thì vội đưa tay đi lấy như vậy rất khó coi. Thành lập phòng Tổng hợp 3 cũng được nhưng bên tỉnh ủy không được nhúng tay vào, ít nhất không được cho tổ phó vào đó.
- Vậy có cần phải báo cáo thành tích cho Phó thủ tướng Hà biết không?
Thôi Hướng vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn làm rối tình thế để mượn gió bẻ măng.
- Không cần đâu.
Tuy bây giờ Diệp Thạch Sinh có ấn tượng tốt với Thôi Hướng, nhưng tính bảo thủ vốn đã ăn sâu vào trong người nhất thời khó có thể thay đổi được.
- Làm việc gì cũng không nên quá nóng vội, càng không thể tùy tiện. Thành phố Đan Thành và thành phố Bảo vừa có được chút thành tích, bây giờ mà báo lên trên nếu chẳng may những đợt điều chỉnh tiếp theo gặp thất bại thảm hại thì phải làm sao? Chẳng phải trở thành trò cười sao?
Thôi Hướng thấy Diệp Thạch Sinh đã quyết tâm nên cũng không miễn cưỡng.
Hắn biết sự việc không thể hấp tấp, chỉ có thể từ từ bày mưu.
Ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thạch Sinh, Thôi Hướng bỗng cảm thấy tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237806/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.