Nghiêm Tiểu Thì đã cho rằng trông Hạ Tưởng sẽ có phần sa sút và bối rối chứ không nghĩ rằng hắn lại hồng hào và có phần còn béo nữa, nên không khỏi ngạc nhiên:
- Ồ, sao trông anh không có chút hốc hác nào vậy? Bị giam giữ nhiều ngày như vậy, chẳng nhẽ cũng không ảnh hưởng một chút gì sao?
- Lẽ ra là không có chuyện gì, là do bị vu oan mà thôi. Cái được gọi là sự tình đó không có sức thuyết phục, tôi đây ngay cả quỷ đến còn không sợ, thì lại sợ kẻ xấu sao?
Hạ Tưởng đùa nói, thấy Nghiêm Tiểu Thì trên mặt có chút đỏ, hẳn khá phấn khởi, không khỏi cười cô:
- Tôi không ngờ khi Tiểu Thì đỏ bừng hai má lên vậy nhìn lại trẻ ra không ít.
- Tôi vốn chưa lớn mà, ý của anh thì tôi đã già rồi sao? Text được lấy tại truyentop.net
Nghiêm Tiểu Thì liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, quở trách. Cứ để da tiếp xúc với ánh nắng. Anh không phải nói tôi không dùng ô sao? Da của tôi phơi nắng không đen, mà nếu phơi nắng nó liền chuyển hồng vậy thôi. Ngày trước ở đại học, bạn thôi thường trêu là da tôi cứ ra nắng là hồng, thật không giống mọi người.
Hạ Tưởng nói là do sắc mặt của cô, cô trả lời là toàn thân cô như vậy, khiến người ta khó tránh khỏi không miên man. Nghiêm Tiểu Thì cũng ý thức được mình bị lỡ miệng nên mặt không khỏi đỏ lên, Hạ Tưởng liền nhìn để xác nhận, quả thật đúng như lời cô nói. Không giống bình thường, làn da trắng hồng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237675/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.