Cường Giang Hải nhấc tay lên:
- Chủ tịch huyện Khâu nói đúng. Ban bệ chính quyền là một tập thể, ai nấy đều được phân công công tác, mọi người đều phải chú ý tốt lĩnh vực của mình. Nếu đều đã có phạm vi chức trách của mình thì lĩnh vực của ai xảy ra vấn đề thì người đó sẽ chịu trách nhiệm. Nếu một người xảy ra vấn đề mà trách nhiệm lại đòi mọi người đều phải gánh vác thì rõ ràng là không cần phân công ra làm gì, phải không? Tôi cảm thấy chuyện này Phó chủ tịch huyện Đức Hoa là người chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu, phải kiểm tra sâu sắc.
Phó chủ tịch huyện Dương có tên đầy đủ là Dương Đức Hoa.
Hai vị Phó chủ tịch huyện khác, một người là Đặng Tuấn Kiệt, một người là Ngũ Minh Lượng, hai người liếc nhau, đều cúi đầu và không nói câu nào.
Khâu Tự Phong liếc mắt nhìn Thịnh Đại một cái:
- Lão Thịnh còn có ý kiến gì nữa không?
Thịnh Đại cười tủm tỉm khoát tay áo:
- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức.
Thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Hạ Tưởng có chút mở rộng tầm mắt. Xem ra một phen thể hiện vừa rồi của Thịnh Đại hay là tỏ ý thuận theo đa số bất quá đều là giả vờ làm người tốt mà thôi.
Khâu Tự Phong liền hỏi tiếp:
- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn cái gì muốn giải thích nữa không?
Dương Đức Hoa đột nhiên đứng lên, không kiềm chế được sự giận dữ, nói:
- Khâu Tự Phong, rõ ràng là anh đưa ra sách lược, tôi chẳng qua chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237608/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.