Hạ Tưởng hơi xấu hổ vuốt mũi. Có một cậu em vợ thế này thật là ái ngại. Hắn nhìn Tiếu Giai, ý ngầm là sao lại để y gọi mình là anh rể, đừng có dạy hư cho trẻ con như vậy chứ!
Tiếu Giai bối rối, nghĩ Hạ Tưởng trách mình, vội vàng đẩy Tiếu Côn:
- Nói lung tung gì thế? Ai bảo em gọi lung tung là anh rể. Chị và Chủ nhiệm Hạ là quan hệ bạn bè bình thường.
Tiếu Côn liền cười ha hả. Sự thật thà, chất phác và thành thật của y khiến Hạ Tưởng cảm thấy không bằng được.
- Chị, em biết là chị thích anh rể mà. Chị vừa nói tới anh ấy là hai mắt tỏa sáng, mặt hồng lên, trông đầy vẻ hạnh phúc. Đừng tưởng là em không nhìn ra nhé. Em còn có thể nhìn ra chị và anh rể... Text được lấy tại truyentop.net
Tiếu Giai đỏ bừng mặt khẽ quát:
- Đi sang một bên, tránh cho xa. Không nói gì thì không ai bảo em câm điếc đâu.
Tiếu Côn bị đuổi ra ngoài ban công. Hạ Tưởng thừa cơ nắm lấy tay Tiếu Giai:
- Những gì em trai em nói đều là sự thật à?
- Nó chỉ thích lừa người, anh còn tin nó à? Quá ngây thơ!
Tiếu Giai nói vẻ phản đối:
- Không ngờ anh cũng khá đề cao mình đấy.
- Anh không đề cao mình mà là nghe được sau lưng có người thích mình nên trong lòng vui vẻ
Hạ Tưởng cười xấu xa, lại hỏi:
- Em trai em có ở gần em không?
- Không tính là gần. Buổi tối nó ở trong chợ bán sỉ, có khi buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237585/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.