Bà chủ quán và chồng đều vui mừng gật đầu chào Hạ Tưởng, lại dùng giọng bên huyện nói làm Hạ Tưởng cảm thấy rất thân thiết. Đời trước hắn đã ăn đủ món ngon, đặc sản nhưng vẫn nhớ món bánh rán ở hàng này. Bữa sáng với món bánh rán và chai sô đa lạnh đúng là rất tuyệt vời.
- Chị bánh rán, ông anh vui vẻ, Thất Hỉ nhà anh chị đâu rồi?
Hạ Tưởng chẳng những biết biệt hiệu của đôi vợ chồng này, còn biết con gái bọn họ tên là Thất Hỉ.
- Được rồi, đừng có gọi cái biệt hiệu đó, khó nghe lắm. Tôi tên Lưu Xảo Nhi, chồng tôi tên Vương Đại Bản, con gái tôi tên Vương Tiểu Nha, đừng có gọi mấy cái biệt hiệu kia nữa. Ăn chút bánh nhé, tôi không cho hành vào đó.
Bà chủ quán Lưu Xảo Nhi rất khó chịu với việc Hạ Tưởng gọi biệt hiệu của mình nên nói.
Hạ Tưởng cười ha hả và thấy trong lòng rất thoải mái. Chủ quán Lưu Xảo Nhi này còn nhớ cả hắn không ăn hành. Hơn hai năm rồi cơ mà. Hắn cũng không khách khí, có đôi khi người bình thường lại dễ có hạnh phúc hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chào tạm biệt vợ chồng chủ quán bánh rán, Hạ Tưởng tiến vào cổng Học viện Kiến Trúc, cảm nhận một hơi thở quen thuộc đập vào mặt, điều này làm trái tim hắn rung lên vài lần. Hạ Tưởng cười cười tự giễu rồi rút điện thoại di động ra gọi cho Tào Thù Lê
Hạ Tưởng biết Tào Thù Lê ở trong khu ký túc số ba dành cho nữ sinh. Tào Thù Lê hưng phấn nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237558/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.