Nghe câu châm chọc của Ngô Cảng Đắc, Khúc Nhã Hân không hề tức giận mà nói:
- Phó chủ nhiệm Ngô cao tuổi rồi thì phải mặc nhiều một chút nếu không sẽ cảm lạnh đó.
Ngô Cảng Đắc tức giận mỉa lại một câu:
- Phó chủ nhiệm Khúc không phải cũng mặc đồ như các cô gái trẻ sao. Mặc váy quá sớm cẩn thận không bị thấp khớp đó. Bây giờ còn không thấy gì nhưng vài năm nữa bị thấp khớp thì hối hận cũng không kịp.
Hai người bắt đầu công kích nhau vài câu rồi cười cười đi làm việc. Hai người đã sớm quen châm chọc đối phương, cũng biết những lời này không tổn thương được đối phương, nói qua liền quên, ai mà giữ trong lòng tức giận thì người đó sẽ thua.
Hơn 10h, Ngô Cảng Đắc ra ngoài làm việc, Khúc Nhã Hân đang cúi đầu xem tài liệu thì đột nhiên có người gõ cửa. Cô ngồi thẳng lên vuốt lại chiếc váy rồi uy nghiêm nói:
- Vào đi.
Đi vào là một thanh niên, dáng người không thấp trông khá tinh thần, khi cười lộ hàm răng trắng nõn:
- Xin hỏi chị là Phó chủ nhiệm Khúc phải không?
Khúc Nhã Hân ngẩn ra. Hạ Tưởng? Chẳng lẽ hắn là Hạ Tưởng? Không phải chứ, sao còn trẻ như vậy, nhìn ra nhiều lắm mới 23 mà, sao có thể? Hạ Tưởng ít nhất phải tầm 27 thì cô mới thấy cân bằng trong lòng. Trong lòng cô đúng là bị đả kích mạnh vì đối phương còn quá trẻ. Khúc Nhã Hân cố cười gượng rồi nói:
- Là tôi, anh là ai, có việc gì?
- Chào chị, Phó chủ nhiệm Khúc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237552/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.