- Sau khi Nhà máy thực phẩm được xây dựng xong, ngoại trừ chiêu mộ công nhân ở địa phương ra, còn có thể từ trụ sở chính của công ty trên thành phố Yến cử đến đây một bộ phận để quản lý nhân viên. Số lượng nhân viên quản lý này sẽ không nhiều lắm, nhưng cháu ước chừng cũng phải có đến mười mấy người, về sau không chừng khi quy mô phát triển lên rồi thì số người còn được gia tăng, Chú Vạn có thể mở một nhà hàng ở bên cạnh Nhà máy thực phẩm, khẳng định có thể hấp dẫn bọn họ tới thăm. Mà không chừng thì không bao lâu nữa, người dân trong khu vực này có tiền nhàn rỗi, cũng sẽ tới nhà hàng ăn cơm, tiền lớn thì không kiếm được nhưng để duy trì cuộc sống so với hiện tại thì cũng mạnh hơn không ít.
- Chú nghĩ rằng đây là ý tưởng hay, nhưng cũng không được tốt lắm.
Vương Toàn Hữu lắc đầu, bộ dạng không lo lắng lắm, mỉm cười:
- Biện pháp của cháu rất bình thường, không bằng chú ở trong huyện tìm giúp anh ta một đoạn đường tốt nào đó, mở lại cho anh ta nhà hàng.
Ông ta nghe thấy chủ ý của Hạ Tưởng cũng bình thường, cũng không khỏi ít nhiều hơi thất vọng.
Hạ Tưởng nhìn nhìn Mễ Huyên, hỏi:
- Còn nhớ cái đường núi lần trước chúng ta đi qua không? Chị nói xem, nếu cái đường núi kia nối thẳng tới Bắc Kinh, đột nhiên một ngày nào đó số người tới tham quan du lịch nhiều, thì sẽ xuất hiện cái tình huống gì?
Ánh mắt Mễ Huyên đột nhiên sáng lên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237517/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.