Chương trước
Chương sau
Mễ Huyên và Tào Thù Lê vừa xuống lầu, thấy Liên Nhược Hạm, Tào Thù Lê lập tức cao hứng nắm tay Liên Nhược Hạm:
- Chị Liên, em đang định tìm chị thì chị tới đây rồi, thật tốt quá. Chiều nay chúng ta cùng đi bơi, được không?
Vẻ ửng hồng trên mặt Liên Nhược Hạm đã lui, tuy nhiên vành tai vẫn còn hồng hồng chưa hết. Cô hơi chột dạ liếc Hạ Tưởng một cái, nói:
- Nếu chỉ hai chúng ta thì có thể, nếu có thêm người khác thì không đi.
Mễ Huyên không khiến Hạ Tưởng thất vọng. Cô thấy vẻ trốn tránh trong mắt Liên Nhược Hạm, liền lén hỏi Hạ Tưởng:
- Thành thật giải thích đi. Cậu và cô ta có chuyện gì vậy? Sao cô ta như thể hơi chột dạ, hình như hơi sợ cậu thì phải? Có phải cậu phi lễ với người ta không?
Hạ Tưởng nhảy mí mắt, vội vàng giải thích:
- Không nên hơi một tí là hủy sự trong sạch của em như vậy. Sao chị luôn nghĩ sai về người khác thế? Không thấy ngay cả người ta cũng có ý kiến với chị à? Người ta chỉ muốn cùng đi bơi với cô bé Lê mà không muốn để ý tới chị kìa.
Mễ Huyên lườm Liên Nhược Hạm một cái:
- Đi á? Tôi cũng chẳng thèm để ý tới cô ta. Luôn bộ dạng như thể mây trên trời vậy. Nếu cô ta thật sự là mây trên trời thì đừng có xuống trần gian nữa. Xuống trần gian làm búp bê đầu to à? Không đúng, tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn cậu có gì đó không ổn. Giữa hai người tuyệt đối có vấn đề. Tôi thấy rồi...
Cô đẩy Hạ Tưởng ra, nhìn những vòng tròn lung tung dưới đất, ngạc nhiên kêu lên:
- Ám hiệu, chắc chắn là ám hiệu! Hạ Tưởng, có phải cậu và Liên Nhược Hạm...
- Mễ Huyên!
Tào Thù Lê dậm chân, đi tới trước mặt hai người, một tay đẩy Mễ Huyên, một tay kéo Hạ Tưởng:
- Ba người chúng ta cùng đi bơi, chị không phải còn có việc cần làm sao? Mau đi đi, không cần xen vào bọn em!
Kỳ thật ý tứ của Tào Thù Lê là, ba người không cần quan tâm tới Mễ Huyên, tương đương với việc gạt bỏ Mễ Huyên ra khỏi ba người.
Mễ Huyên vẻ mặt đau khổ, lắc đầu:
- Vì sao luôn làm tôi tổn thương chứ? Không nhìn ra được là em cũng hảo tâm đó, cô nhóc Lê. Em chờ đi. Đến khi em hối hận, khóc nhè, đừng tìm chị đấy!
Cuối cùng vẫn là Hạ Tưởng đứng ra ở giữa phân giải, cuối cùng Tào Thù Lê mới miễn cưỡng đồng ý cho Mễ Huyên đi cùng. Mễ Huyên còn ra vẻ không thèm nhưng trên thực tế lại bám sát thật chặt, chỉ sợ bị gạt bỏ lại phía sau. Liên Nhược Hạm coi như không thấy sự châm chọc khiêu khích của cô, cũng không thèm liếc nhìn cô chút nào, coi như cô không tồn tại. Điều này khiến Mễ Huyên vô cùng buồn bực, lại không có người để kể, đành phải nói chuyện không ngừng với Hạ Tưởng.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Tưởng bắt đầu hối hận vì quyết định lúc trước của mình. Vốn hắn muốn tiện thể nói chuyện cùng cạnh tranh đấu thầu với Mễ Huyên nhưng không ngờ vì bị Tào Thù Lê lờ đi và Liên Nhược Hạm khinh thường nên cô coi Hạ Tưởng là đối tượng duy nhất để nói chuyện, cho rằng hắn là người duy nhất cô có thể lôi kéo làm liên minh, cho nên cô không chịu buông tha Hạ Tưởng, trút hết toàn bộ sự bất mãn với Tào Thù Lê và khinh thường với Liên Nhược Hạm vào trong tai Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng khổ sở không chịu nổi, rốt cục hiểu được sự đáng sợ nhất của phụ nữ không phải là càn quấy mà là nói liên miên bất tuyệt trong tai người khác.
Tào Thù Lê nói là đi bơi, Liên Nhược Hạm thì không muốn đi. Phải lộ ra gần trọn vẹn cơ thể trước mặt người lạ, trong lòng cô hơi e ngại, không cảm thấy thoải mái, huống chi còn có một người đàn ông xa lạ là Hạ Tưởng. Tào Thù Lê cũng không miễn cưỡng, ngồi lên xe của Liên Nhược Hạm, bảo cô tùy tiện mang mọi người đi dạo là được. Liên Nhược Hạm không thèm để ý tới Mễ Huyên, đối với Hạ Tưởng thì không nóng không lạnh, tuy nhiên lại cực kỳ thân thiện với Tào Thù Lê, không hề phản đối ý kiến của Tào Thù Lê mà gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tào Thù Lê lườm Hạ Tưởng một cái. Liên Nhược Hạm lái xe, cô ngồi ở vị trí phụ lái, để Hạ Tưởng và Mễ Huyên ngồi phía sau. Hạ Tưởng cảm thấy đau đầu, liếc nhìn Mễ Huyên, vừa thấy cô muốn mở mồm, vội nói:
- Em hơi say xe, nghỉ ngơi trước một chút. Khi nào tới nơi thì gọi em.
Sau đó cũng không thèm để ý tới ánh mắt khinh thường của Mễ Huyên, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hạ Tưởng chỉ giả vờ nhắm mắt lại nghỉ ngơi để tránh bị Mễ Huyên quấy nhiễu một lúc, không ngờ lại ngủ thật.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn cảm thấy mũi và tai đồng thời ngứa, bèn giơ tay lên gãi, lại đụng phải một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại. Hắn lập tức nắm lấy:
- Còn muốn chạy à? Dám làm chuyện xấu thì phải có dũng khí bị bắt bất cứ lúc nào!
Hắn nghĩ chắc chắn là Tào Thù Lê trêu cợt mình, bởi vậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó kéo lại, muốn dọa cô một chút. Không ngờ hắn vừa dùng sức một chút đã bị đối phương giãy ra với tốc độ cực nhanh, lực cũng rất mạnh, khiến hắn giật mình không nhẹ.
Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy Liên Nhược Hạm vẻ mặt lạnh như băng đứng ở ngoài xe, lạnh lùng nói:
- Lưu manh!
Sao ở đâu cũng bị người ta gọi là lưu manh thế? Hạ Tưởng vô cùng ấm ức nói:
- Cô phải biết rõ vừa rồi là cô khiêu khích tôi, tôi giơ tay phản kháng là trong lúc phòng vệ. Sao lại là lưu manh? Cô như thế này gọi là mắng ngược.
Liên Nhược Hạm ném một nhánh cỏ trên tay xuống đất, phủi phủi tay:
- Cô bé Lê bảo tôi đánh thức anh. Tôi lười không gọi, lại không muốn chạm vào anh, đành phải lấy một nhánh cỏ đánh thức anh dây. Ai bảo tư thế ngủ của anh khó coi như vậy, lăn trái lộn phải, xấu chết!
Hạ Tưởng buồn bực nói:
- Ai ngủ mà không lăn trái lộn phải? Chẳng lẽ cô ngủ đứng? Nói cho cô biết, ngựa có thể ngủ đứng, người thì không thể!
Hắn vừa xuống xe, nhìn mọi phía, phát hiện xe đang dừng lại bên một con đường núi. Một bên đường là núi cao, một bên kia vực sâu, vừa lúc bên cạnh có một bãi đất trống lớn chừng sân bóng đá. Hẳn là vừa mới mưa xong, không khí trong núi cực kỳ tươi mát, trên mặt đất còn có vết nước. Hít một hơi thật sâu, lập tức cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đường núi không rộng, nhiều lắm chỉ có thể để hai chiếc ô tô đi song song. Hai bên đường đầy cây cối, có đào, táo, hạnh, v.v... Tào Thù Lê và Mễ Huyên đi tới một bên đường, lôi kéo, giúp đỡ nhau hái đào.
Lúc này quả đào vẫn còn chưa chín hẳn, tròn nhỏ như một quả trứng gà, bên ngoài quả vẫn màu xanh. Chỉ khi nào quả chín đỏ mới có thể ăn được, cũng là loại đào thường thấy ở chợ. Hạ Tưởng thấy hai cô hưng phấn hái quả, lắc đầu nói:
- Đào núi không thể ăn được, hái xuống cũng vô dụng. Chị Mễ Huyên này đúng là... Lớn như vậy rồi mà còn ham chơi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Đúng thế, sơn bất kỳ thủy bất mỹ (núi không có gì kỳ lạ, nước không có gì đẹp),có cái gì hay mà chơi chứ? Ngạc nhiên thật! Rốt cục vẫn là trẻ con, tâm tính chưa chín chắn, thấy cái gì cũng ngạc nhiên!
Liên Nhược Hạm cũng phụ họa Hạ Tưởng. Cô đưa tay trên trán, như thể không quen với ánh nắng mặt trời sau cơn mưa. Cô hơi nhíu mày khiến cái mũi hơi nhúc nhích, nhìn từ bên cạnh sang trông cực kỳ mê người.
Có thể nói toàn bộ khuôn mặt cô có một vẻ đẹp cực kỳ cổ điển. Mặt trái xoan tiêu chuẩn. Đường nét trên mặt xinh xắn gần như hoàn mỹ, cho dù nhìn từ bên cạnh cũng không thể bắt bẻ được chút nào. Nhất là hàng mi thật dài của cô không ngừng nhấp nháy làm người ta hoa mắt, mê muội.
Tiếu Giai thì sắc không mê người mà người tự mê. Tào Thù Lê thì hồn nhiên thanh lịch. Vẻ đẹp của Liên Nhược Hạm như một viên ngọc tinh xảo, phát ra hào quang lóa mắt. Đẹp thì rất đẹp nhưng lại khiến người ta không hề có cảm giác gần gũi, giống như một tiên nữ cao cao trên bầu trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng, có cảm giác xa cách rất tự nhiên với tất cả mọi người.
Hạ Tưởng thu hồi sự suy nghĩ lung tung của mình, hiếm khi có được tiếng nói chung với Liên Nhược Hạm, liền hỏi:
- Tôi gọi cô là Nhược Hạm thì hơn hay gọi là em Liên thì hơn?
- Tùy anh...
Liên Nhược Hạm quay người đi, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ nhưng lại lạnh lùng như ánh trăng, giọng nói cũng mờ ảo như thể truyền tới từ phía chân trời:
- Anh thích gọi gì là quyền tự do của anh. Tôi trả lời hay không là quyền của tôi.
Hạ Tưởng hiểu, ý cô là nếu cô đã không muốn để ý tới mình thì cho dù mình có kêu gào nát họng cũng vô dụng. Quên đi, cần gì phải rỗi việc chọc vào cô chứ? Nhàn cư vi bất thiện! Hắn quay người đi tới bên vách núi. Đất dưới chân hơi xốp, vừa đi được vài bước mà giày đã dính đầy bùn. Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn về phía thung lũng xa, thấy mây trôi không ngừng, gặp ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, hình thành những ánh mây đủ màu sắc, tâm tình đột nhiên thoải mái, không kìm nổi mở mồm ngâm một câu thơ của Đỗ Phủ:
- Ðãng hung sinh tằng vân,
Quyết tí nhập quy điểu
(Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim lạc mắt trừng nhìn)
Vọng nhạc - Đỗ Phủ
Ðại Tông phù như hà ?
Tề Lỗ thanh vị liễu.
Tạo hóa chung thần tú,
Âm dương cát hôn hiểu.
Ðãng hung sinh tằng vân,
Quyết tí nhập quy điểu.
Hội đương lăng tuyệt đính,
Nhất lãm chúng sơn tiểu.
Trông núi (Người dịch: Trần Trọng San)
Thái Sơn biết thế nào
Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hóa
Trắng đen vẽ như mơ
Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim lạc mắt trừng nhìn
Có khi lên tận đỉnh
Vọng xuống đám núi xanh
Liên Nhược Hạm đang mơ màng nhìn lên trời, nghe Hạ Tưởng đọc câu thơ này, đột nhiên nước mắt trào ra:
- Khi lên tới đỉnh núi cao, sẽ thấy tất cả các ngọn núi khác đều là nhỏ. Nói thì dễ nhưng làm thật khó. Nếu thật sự đi lên tới đỉnh cao, tuy rằng có thể nhìn thấy phong cảnh vô hạn, nhưng sau khi xem đủ rồi thì chỉ có một mình cô độc khổ sở, chỗ cao không thắng nổi giá lạnh!
Hạ Tưởng nghĩ thầm, không ngờ cô tuổi còn trẻ mà tâm tư khá sâu sắc, lại còn là người trong lòng có tâm sự xưa, khả năng là nghĩ tới chuyện xưa nên mới có cảm xúc như vậy. Hắn muốn hỏi một chút nhưng lại thấy vẻ mặt hờ hững của cô, bèn lắc đầu, không mở miệng kẻo tự làm mất mặt.
Liên Nhược Hạm lại chủ động đi tới bên cạnh hắn, đứng sóng vai hắn nhìn ra biển mây trên núi xa, đang im lặng đột nhiên nói:
- Hạ Tưởng? Tên của anh khá lạ, có hàm nghĩa gì không?
- Không có!
Hạ Tưởng cười tự giễu
- Vốn đặt tên là Hạ Tường nhưng sau khi sinh không lâu khi đi đăng ký hộ khẩu thì cảnh sát hộ khẩu có sức tưởng tượng phong phú, lại viết thành Hạ Tưởng. Lúc ấy đang là mùa hè, cô ấy lại là một nữ cảnh sát rất trẻ, có thể là đang suy nghĩ hoặc nhớ về ai đó, tưởng niệm, tưởng nhớ giữa ngày hè. Kết quả là vì cô ấy nghĩ ngợi lung tung nên tên của tôi vốn từ Tường - bay liệng chuyển thành Tưởng - tưởng niệm, nhớ mong. Nghĩ lại cũng thấy khá đáng tiếc.
- Giỏi bốc phét. Khẳng định là trò lừa trẻ con. Nói ra ai tin chứ?
Liên Nhược Hạm nói là không tin nhưng vẫn hơi nhếch miệng cười:
- Nếu tôi coi chuyện anh vừa kể là thật, vậy hiện tại nữ cảnh sát kia thế nào?
Con gái có lối suy nghĩ thật là kỳ quái, từ tên của hắn liên tưởng đến cô nữ cảnh sát, cách thức nhìn vấn đề quả nhiên khác xa so với đàn ông. Hạ Tưởng đành phải gãi đầu:
- Lúc ấy tôi mới sinh ra chưa được bao lâu, làm sao biết sự tình sau này của cô ấy chứ? Tuy nhiên theo tôi đoán, hiện tại hẳn là cô ấy đã có con gái, tuổi cũng không chênh mấy so với cô, có lẽ đang sống rất hạnh phúc.
- Tôi lớn hơn anh!
Liên Nhược Hạm phản ứng rất nhanh, lập tức ý thức được là Hạ Tưởng đang ám chỉ mình nhỏ tuổi hơn hắn.
- Nếu gọi tôi là chị, có khi tôi sẽ đồng ý đấy.
Khí hậu trong núi biến đổi rất đột ngột. Một cơn gió thổi qua, mặt trời đang sáng rực rỡ trên bầu trời bỗng nhiên bị một đám mây không biết từ đâu bay tới che khuất. Ánh nắng mặt trời xuyên qua đám mây chiếu lên người Liên Nhược Hạm. Bởi vậy Hạ Tưởng được thấy một kỳ quan chưa từng bao giờ được thấy trong đời. Liên Nhược Hạm đứng gần hắn trong gang tấc. Cô giống như một tiên nữ rực rỡ, toàn thân bao phủ trong ánh mặt trời vừa tráng lệ vừa mờ ảo. Mà hắn đang ở trong bóng râm nhìn cô, tạo thành một hình ảnh đối lập, giống như ban ngày và đêm tối, rất kỳ quái nhưng cũng tuyệt đẹp.
Hạ Tưởng thở phào một cái, thở dài:
- Cái gọi là con cưng của trời cũng thường thôi, tôi và cô chỉ cách xa nhau có một thước nhưng lại một sáng một tối, một trời một đất. Người như cô trời sinh đã là quý nhân, vĩnh viễn không thể hiểu được cuộc sống của bình dân gian nan tới mức nào. Cho nên cô mới lái xe đâm lung tung, dọa cho ngựa của người khác kinh hãi, cô mới có thể tùy tiện đâm vào xe người khác, nghĩ rằng có tiền liền giải quyết được hết thảy vấn đề. Nếu thật sự tiền có thể giải quyết được hết thảy, cô sẽ không có gì buồn rầu. Nhưng hiện tại cô không buồn rầu sao? Tôi thấy chưa chắc!
Liên Nhược Hạm ngẩn người, trên mặt khôi phục lại vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Đừng nghĩ lẻo mép với tôi, tôi sẽ không nói cho anh rằng tôi là ai! Còn nữa, tôi thích lái xe đâm húc lung tung, kể cả là muốn đâm hỏng xe người khác, anh có thể có biện pháp gì nào? Anh có thể làm gì được tôi nào?
Cô quay người đi ra khỏi vùng ánh nắng mặt trời, cũng không quay đầu lại, đi về phía Tào Thù Lê.
Hạ Tưởng cười cười tự nhủ: Cô là một thế hệ bị nuông chiều quá làm hư. Cô cũng có nguyên tắc của mình, tuy rằng vô lý không thèm để tâm tới người khác nhưng cũng sẽ không cố tình gây sự. Có khi cô làm việc chừng mực, có khi lại mặc kệ tất cả, thật sự là làm người ta khó có thể lường được.
Chỉ chốc lát sau, ba người Tào Thù Lê cùng cười trở về. Liên Nhược Hạm vừa đi vừa nói chuyện với Tào Thù Lê, nhưng thái độ với Mễ Huyên thì thậm chí còn không bằng Hạ Tưởng. Cô tự lên xe, đóng cửa lại.
Mễ Huyên càng nhìn Liên Nhược Hạm càng không thích, trong lòng giận dỗi, lại không có ai nghe mình nói chuyện nên càng tức, liền trừng mắt vẻ bất mãn nhìn Hạ Tưởng mấy lần:
- Vừa rồi cậu đứng gần cô ta như vậy, nói chuyện nhiều như vậy, có phải có tiến triển hay không? Hạ Tưởng, đừng nói tôi không cảnh báo cậu: Trừ cô bé Lê, trên thế giới này cậu sẽ không thể tìm đâu được người con gái tốt như vậy đâu. Tuy rằng hình thức Liên Nhược Hạm coi như không tồi, tuy nhiên nhân phẩm thì rất kém. Hừ hừ.... Cậu đừng để bị cô ta mê hoặc.
Lúc này Tào Thù Lê không phản bác Mễ Huyên mà cười tỉm tỉm quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng, môi cắn chặt, mắt nhấp nháy chờ hắn nói chuyện. Hạ Tưởng biết tính cách Tào Thù Lê, liền cười nói với Mễ Huyên:
- Ưu điểm của con gái thiên hạ là hiếu kỳ, đa nghi, lắm mồm, vậy mà tất cả đều tập trung trên một mình chị, coi như là kỳ tích. Em nghĩ không ra vì sao cô bé Lê và chị là chị em, cô ấy thông minh như tiên nữ, chị lại lắm chuyện như một bà già?
Bị đả kích mãnh liệt như vậy, Mễ Huyên muốn nói gì nhưng lại không nói được, chỉ lắc đầu vẻ mặt thương tâm đi tới ven đường hái hoa. Tào Thù Lê cười hì hì vẻ rất vui, đi tới gần Hạ Tưởng nửa thước thì đứng lại, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn như sáng lên:
- Lời chị Đổng vừa nói, anh có nhớ kỹ không?
Cô bé đang khảo nghiệm mình đây. Hạ Tưởng xem như hiểu rõ: Cô và Mễ Huyên, một người đóng vai chính diện, một người đóng vai phản diện, kỳ thật kẻ xướng người hoạ, phối hợp kín mít không chút sơ hở, chính là vì muốn xem biểu hiện của hắn. Hắn là một người đàn ông bình thường, cũng biết tâm tư của Tào Thù Lê, nói trong lòng không có chút xúc động là giả, tuy nhiên cũng không muốn đầu hàng đơn giản như vậy, liền giả vờ gật đầu:
- Nghe hiểu được. Chị ấy sợ Liên Nhược Hạm có ý nghĩ không an phận đối với anh. Không cần lo lắng, cô ấy không thể có ý tưởng gì đối với anh được. Nhưng thật ra anh hơi có ý tưởng đối với cô ấy, để về sau chậm rãi thực hiện.
Tào Thù Lê không mắc mưu, ghé vào nói nhỏ bên tai hắn:
- Có muốn em làm mối anh với chị Liên hay không? Hiện tại chị ấy và em quan hệ rất tin, rất tin tưởng lời em nói. Nếu em nói tốt về anh, khẳng định chị ấy sẽ thay đổi thái độ đối với anh, có khi còn thật sự thích anh đấy.
Hạ Tưởng lập tức vẻ mặt say mê:
- Thật tốt quá, cảm ơn cô bé Lê. Nếu em giúp anh một đại ân như vậy, anh khẳng định phải mời em một bữa thật xịn mới được. Thế nào? Nói đi, em muốn ăn gì nào? Hiện tại anh còn đang có tiền, đỡ phải chờ tới lúc bị em chặt chém lại không có tiền trả thì rất mất mặt.
- Anh thật là quỷ quái!
Tào Thù Lê nghiến răng nghiến lợi đá Hạ Tưởng một nhát:
- Hiện tại em đã muốn chém anh một phát, cho anh biết cái gì gọi là lòng tham không đủ, rắn nuốt voi. Còn muốn em làm bà mối cho anh à? Anh nghĩ cũng hay nhỉ! Có phải cảm thấy em dễ bắt nạt đúng không?
Liên Nhược Hạm thò đầu ra khỏi cửa kính xe:
- Cô bé Lê, lên xe. Có lẽ trời sắp mưa!
Cô lại nhìn Hạ Tưởng một chút như thể không hề quen biết hắn, lạnh lùng nói:
- Tôi cảnh cáo anh đừng si tâm vọng tưởng lại bị thiệt thòi lớn. Đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.
Hạ Tưởng gật đầu rất nghiêm túc:
- Đa tạ nhắc nhở. Quá khen. Tôi cũng tự biết mình, cũng biết mình không hề có hứng thú với con gái giả vờ thanh cao.
Hắn lại quay sang vuốt đầu Tào Thù Lê:
- Vẫn là cô bé Lê hay nhất, vừa thông minh vừa đáng yêu.
- Đi ra chỗ khác. Em không phải món đồ chơi của anh!
Tào Thù Lê mặc kệ Hạ Tưởng, ngồi lên vị trí phó lái, lại vẫy tay với Mễ Huyên ở phía xa:
- Lên xe, không lên thì mặc kệ chị ở nơi núi non hẻo lánh này đấy.
Khi trở về, Hạ Tưởng không còn buồn ngủ nữa, càng nhìn càng cảm thấy cảnh sắc ven đường rất quen thuộc. Tuy rằng đường núi trước mặt thậm chí còn không thể gọi là đường, không nói tới việc ổ gà ổ voi, đá vụn khắp nơi, nếu không phải chiếc Land Rover của Liên Nhược Hạm đủ cao, căn bản là không thể đi nổi. Nếu là ô tô khác thì tuyệt đối không thể đi được. Nhìn con đường chỉ rộng chừng 4, 5 m uốn lượn giữa các ngọn núi, gần như không hề có dấu chân người, trong đầu hắn chợt lóe lên, rốt cục tỉnh ngộ ra: Con đường núi trước mặt chính là được xây dựng lên sau khi làng du lịch Tam Sơn được khai phá, là con đường nối từ thủ đô tới thẳng làng du lịch Tam Sơn - đường núi Thông Thiên.
Nói cách khác, hiện tại bọn họ đang đi trên con đường gửi gắm hạnh phúc của toàn bộ nhân dân huyện Bá! Hạ Tưởng rốt cục không kìm chế nổi nội tâm vui sướng bất ngờ, vội hỏi:
- Nhược Hạm, sao cô phát hiện được con đường này? Làm sao cô biết được con đường núi này?
Liên Nhược Hạm đang cực kỳ chăm chú lái xe, bị Hạ Tưởng hỏi, cô cũng không quay đầu lại, đáp:
- Nhàn rỗi không có việc gì thì lái xe dạo xung quanh, trong lúc vô ý phát hiện đường này, vừa lúc thử xem có lái xe được không? Anh có ý kiến à?
Nói chuyện không chọc người ta vài câu thì không biểu hiện cá tính của mình sao? Hạ Tưởng âm thầm oán giận Liên Nhược Hạm nhưng ngoài miệng nói:
- Land Rover đi không tồi, tuy nhiên vẫn không hoàn hảo đến mức có thể trèo đèo lội suối. Đường núi nguy hiểm như vậy, cô lái xe cẩn thận một chút mới được. Dù sao tính mạng của mọi người trên xe đều nằm trong tay cô.
Nếu Hạ Tưởng đoán không sai, Hạ Tưởng còn chưa tới làng du lịch Tam Sơn. Nói cách khác, vẫn còn cách huyện Bá 30 - 40km. Không ngờ hắn vừa mới ngủ mơ màng một chút mà đã bị Liên Nhược Hạm lái xe đưa tới đây. Cũng là chuyện tốt. Vốn hắn vẫn muốn tới xem con đường trong trí nhớ một chút, nhưng thứ nhất là vì không có thời gian, thứ hai là cũng không có phương tiện giao thông thích hợp. Hiện giờ may mắn trong lúc vô tình lại được nhờ của Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng vừa tìm kiếm vị trí của làng du lịch Tam Sơn trong trí nhớ, vừa đo lường, tính toán tình trạng hiện tại của đường núi. Nếu thi công mở rộng, đại khái cần bao lâu thời gian làng du lịch Tam Sơn khởi công, đường núi cũng đồng thời tiến hành khởi công? Chỉ cần xác định chính xác tin tức khởi công, kế hoạch phát triển du lịch huyện Bá cũng có thể tiến hành đồng bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.