Chương trước
Chương sau
- Ai chà!
Trần Phong vừa nói, người đang vẽ trên thang lúc này mới đột nhiên phát hiện, nhìn thấy phía dưới không biết đứng thêm mấy người từ lúc nào, trong lòng hơi kinh hoảng, hơn nữa đứng thời gian hơi lâu nên run chân, vừa lúc đá vào thùng sơn nước bên cạnh thang. Nước sơn từ trên thang cao 2m rơi xuống đất, bắn tung lên. Trần Phong đứng gần nhất nên trên người dính không ít nước sơn.
- Rất xin lỗi, thực rất xin lỗi, là tôi không cẩn thận, tôi thực không phải cố ý! Là các người lén lút tới đây, không nói lời nào dọa tôi giật mình. Tôi nhát gan không ngã xuống là may... Các người là ai?
Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên, giống như một cơn gió mát giữa mùa hè khiến người ta dễ chịu.
Thư ký Giang Thiên của Trần Phong đang muốn nổi giận, Trần Phong khoát tay ngăn lại, mỉm cười:
- Đúng là chúng ta không đúng, cô bé nói đúng. Nếu thật sự dọa cô sợ hãi ngã xuống, chúng ta cũng không bồi thường nổi. Rất xin lỗi cô bé, vừa rồi tôi chỉ tập trung nhìn bản vẽ phối cảnh của cô quá mức nhập thần, không được cô cho phép, là lỗi của chúng tôi. Cô không quá sợ đó chứ?
Tất cả sự chú ý của Trần Phong đều tập trung trên bản vẽ phối cảnh, vừa rồi đúng là không chú ý thấy người vẽ không ngờ là một cô gái. Nhìn bộ dạng cô thanh thuần tinh khiết, cực kỳ thanh lịch, tóc không dài, nhìn chỉ chừng 17, 18, xấp xỉ tuổi con trai mình, Trần Phong không kìm nổi yêu thích, ôn hòa nói:
- Bản vẽ phối cảnh này là cô thiết kế à? Cô rất giỏi, chẳng những thiết kế hiệu quả hạng nhất, ngay cả bản vẽ phối cảnh cũng cực kỳ tinh xảo.
Cô gái mặc quần bò xám đen, đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một chiếc áo phông trắng - Bởi vì đang làm việc nên trên áo dính đầy sơn, ngược lại trông càng thêm đáng yêu. Cô cười tủm tỉm tiện thể ngồi xuống mặt thang, đấm đấm chân hỏi:
- Trước tiên nói xem các người là ai? Nếu không tôi sẽ không nói cho các người. Đây là bí mật kinh doanh, hiểu không? Đừng nịnh tôi vô ích!
Sắc mặt Cao Hải cũng phải biến đổi, đang muốn nói với cô bé rằng đây chính là Thị trưởng Trần, Trần Phong lại ho khan một tiếng, khiến Cao Hải lập tức nuốt lời nói vào trong lòng. Trần Phong không hề tức giận mà còn cười rất thân thiện:
- Còn biết giữ bí mật, khá có đạo đức nghề nghiệp, đáng khen. Đúng rồi cô bé, cô tên là gì?
- Tới khai giảng thì cháu chính là sinh viên năm thứ hai, còn là cô bé à? Chú ơi, ánh mắt của chú hơi kém... Bớt lôi kéo làm quen đi, có chuyện gì mời nói thẳng, không có việc gì xin mời rời đi để cháu tranh thủ thời gian làm nốt hôm nay cho xong. Xem như bị hắn ta hại thảm, không ngờ thiết kế công trình dự án màn hình tinh thể lỏng lại phức tạp như vậy, khiến cháu bận nửa tháng còn chưa xong. Hừ, tìm được hắn ta, nhất định phải tính sổ với hắn.
Vẻ mặt cô gái biến đổi liên tục, vừa mới yếu ớt đáng yêu lại biến thành tức giận bất bình, còn bạnh hàm ra, hiển nhiên là tức giận ai đó. Trần Phong toàn gặp người a dua nịnh hót mình, rất ít khi thấy một cô gái lộ ra bản sắc trước mặt mình, lại nhớ tới đứa con gái nhỏ của mình nếu còn sống, cũng chừng tuổi cô gái này, có khi cũng xinh đẹp như vậy, ông không khỏi tràn đầy tình thương của người cha, thái độ vô cùng thân thiện:
- Cô bé đừng nóng giận, cho dù cháu là sinh viên năm thứ ba, thứ tư thì vẫn chỉ là cô bé trong mắt tôi. Tôi không phải người xấu, chỉ là muốn thỉnh giáo cháu một vấn đề, muốn biết bản vẽ phối cảnh này có phải cháu làm hay không?
Cao Hải và Giang Thiên ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được Thị trưởng luôn luôn nghiêm túc, mặt sắt, lại có thể có một mặt dịu dàng tình cảm như vậy. Nhìn vẻ thân thiện, từ ái lộ rõ trên mặt ông ta như vậy, đúng là một người cha rất yêu thương con cái.
- Đương nhiên là bản vẽ của cháu. Không thấy cháu đứng ở đây bận rộn nửa ngày à?
Ánh mặt trời hơi chói mắt, cô gái cầm lấy mũ làm quạt, lúc này mới có cơ hội cẩn thận đánh giá mấy người. Ánh mắt cô dừng lại trên người Trần Phong, đột nhiên sửng sốt, tuy nhiên lại đảo mắt như không có việc gì, mỉm cười hỏi:
- Các chú hỏi thăm việc này làm gì? Có phải là thấy cháu vẽ vất vả, muốn thưởng cháu một chai nước đúng không?
Trần Phong gật đầu không chút do dự:
- Nói đúng, chú thấy cháu đứng làm việc cần cù vất vả dưới ánh nắng chói chang, hơn nữa còn nhỏ tuổi như vậy, thật rất đáng khen, cố ý tới tặng nước giải khát cho cháu...
Vừa nói, Trần Phong vừa quay đầu liếc mắt với Giang Thiên.
Giang Thiên không dám chậm trễ:
- Tôi đi ngay!
Y lập tức vội vã chạy tới quán nước giải khát gần đó.
Cô gái buông bút, trèo từ trên thang xuống:
- Nhìn mặt chú có vẻ hiền lành giống người tốt, lại tặng nước cho cháu, cháu còn đứng trên đó nói chuyện với chú chính là không lễ phép.
Cô đứng trước mặt Trần Phong, duyên dáng yêu kiều như một nhành cây bách hợp, tươi mát mà ý nhị.
Giang Thiên mua nước trở về, vốn định đưa trực tiếp cho cô gái, Trần Phong giơ tay nhận lấy, chủ động đưa về phía trước:
- Cô bé, cháu tên là gì?
Cô gái nhận lấy nước, ngọt ngào nói một câu cảm ơn, lại lắc đầu nói:
- Tên con gái không thể tùy tiện nói cho người xa lạ!
Cao Hải ở một bên sốt ruột quá mức muốn dậm chân. Được Thị trưởng nhớ tên là chuyện tốt mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước, vậy mà cô gái này lại không thấy, thực sự khiến gã tức giận suýt nữa bật thốt ra thân phận của Trần Phong. Tuy nhiên thấy Trần Phong kiên nhẫn mười phần nói chuyện với cô gái, gã cũng đánh mất ý nghĩ này. Lãnh đạo của mình khi nào thì nghiêm túc, khi nào thì ôn hòa, đó là việc của lãnh đạo, là cấp dưới chỉ có tư cách bàng quan, không được phép nói gì. Nếu chẳng may nói một câu không đúng khiến lãnh đạo thật vất vả mới tâm tình tốt lên một chút lại nổi giận, ấn tượng về mình kém đi, vậy chính là tự vác đá đập chân mình.
Giang Thiên cũng không có cách nào khác nhún vai, nhìn nhau cười với Cao Hải. Hai người đều lắc đầu, ngậm miệng thật chặt.
- Không nói thì thôi...
Trần Phong vui vẻ như một người bề trên khoan dung rộng lượng, cũng tự uống một ngụm nước, chỉ mấy cái ghế dựa cạnh chiếc thang:
- Nếu không chúng ta ngồi xuống nói chuyện?
Cô gái gật đầu một cái, trước hết chạy tới dùng một khăn lau sạch mấy cái ghế, sau đó theo thứ tự xếp ra. Trần Phong ngồi xuống không hề có chút hình tượng nào của Thị trưởng, lại vẫy tay ra hiệu cho Cao Hải và Giang Thiên ngồi xuống. Hai người không dám ngồi cùng với Thị trưởng, đành phải kéo ghế ra xa một chút, cách Trần Phong và cô gái chừng hai thước, mới miễn cưỡng ngồi xuống. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Cô gái mặc kệ tất cả, thoải mái ngồi bên cạnh Trần Phong, uống một hơi hết chai nước, sau đó nhẹ nhàng đặt chai không vào thùng rác, lúc này mới hỏi:
- Chú, có phải chú cũng muốn mời nhà thiết kế?
- Đúng vậy, chú đúng là muốn mời một nhà thiết kế tài hoa có tầm mắt.
Ánh mắt Trần Phong đảo qua bầu trời thành phố, biết thành phố Yến mới phát triển, còn rất nhiều phương diện đang thiếu người. Bản thân ông ta là Thị trưởng, nếu có thể trong thời gian nhậm chức thay đổi được hoàn cảnh bẩn, loạn, thấp kém của thành phố Yến, vậy cũng coi như không phụ với khát vọng và lý tưởng chính trị của mình.
- Vậy chú ngàn vạn lần không nên tìm cháu!
Cô gái cười hì hì liên tục xua tay
- Trinh độ thiết kế của cháu rất bình thường, không đảm đương nổi trọng trách.
Trần Phong ngạc nhiên hỏi:
- Bản vẽ thiết kế dự án màn hình tinh thể lỏng này rất khá, trình độ thiết kế cũng không bình thường. Theo chú thấy, không hề kém so với thiết kế của quảng trường thư giãn... Cô bé, không phải cháu sợ chú lừa hoặc lo lắng chú không cho cháu thiết kế phí đó chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.