Lời Tiếu Giai như mưa lớn giữa trời, nháy mắt khiến Trương Tín Dĩnh lạnh thấu tim. Mặt Trương Tín Dĩnh đỏ bừng, hai mắt đẫm lệ, run rẩy nửa ngày, chỉ Tiếu Giai:
- Cô, cô, cô...
Nửa ngày vẫn không nói nổi một câu đầy đủ.
Hạ Tưởng xoa tay. Tiếu Giai thật lợi hại, lời nói như châu ngọc, lại như một con dao găm đoạt mạng, trúng chỗ yếu hại của Trương Tín Dĩnh. Tuy rằng Trương Tín Dĩnh rất mãnh liệt nhưng sao có thể ăn nói được như Tiếu Giai. Trương Tín Dĩnh lắp bắp nửa ngày, đột nhiên òa lên khóc lớn:
- Hai người đều là lưu manh, một nam lưu manh, một nữ lưu manh, một đôi nam nữ lưu manh ... ...
Trương Tín Dĩnh quay người bỏ chạy, mấy thứ trong giỏ trúc bị rơi ra ngoài cũng không thèm để ý, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Tiếu Giai thở phào một hơi nhìn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tỏ vẻ cảm kích muốn cả đêm ở với cô không rời lại bị Tiếu Giai khéo léo từ chối. Lý do của cô rất đầy đủ: Cô không muốn Phùng Húc Quang biết sẽ sinh ra suy nghĩ này khác, lại càng không muốn Lý Đinh Sơn sinh ra tâm lý bất mãn với Hạ Tưởng.
Tiếu Giai biết rõ, Lý Đinh Sơn không có ấn tượng tốt đối với mình, chỉ ôn hòa như đối với người xa lạ. Với sự thông minh của cô, sao không đoán được sự e dè trong lòng Lý Đinh Sơn chứ? Khẳng định là ông ta không muốn Hạ Tưởng và cô có gì gút mắc.
Tuy rằng Hạ Tưởng rất muốn một đêm triền miên với Tiếu Giai nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-than/1237470/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.