"Được được."
Bác Tần xua tay, cười niềm nở.
Trước vẫn chưa nói, đại trạch Tống gia mấy đời đều nằm ở ngoại ô thành phố S. Nghe đâu năm xưa bởi vì chiến công của ông cố Tống mà nhà nước đã ban tặng luôn cho ông một dải đất lớn dựa núi bên ngoài thành phố để làm phần thưởng. Cả mảnh đất mấy ngàn hecta và cả ngọn núi phía sau đều là của Tống gia. Ngày xưa có địa chủ thì Tống gia chính là địa chủ của khu ngoại ô này.
Nghe đâu mới đầu nơi này chỉ có một mình Tống trạch. Nhưng sau đó Tống gia đã đem mảnh đất chia ra, chỉ để lại một khu cho mình, còn lại thì bán ra những miếng đất xung quanh mình cho những quân nhân có địa vị cao lúc đó làm tư gia. Dần dần vùng ngoại ô này mới không còn chỉ có một ngôi nhà nữa, mà đất đai của Tống gia cũng thu hẹp lại còn như bây giờ. Thứ duy nhất giữ lại là ngọn núi phía sau Tống trạch. Nghe đâu nó không phải bỏ không mà được quy hoạch để trồng cây ăn quả, vườn rau. Phần lớn thực phẩm trong nhà đều là từ nơi đó mà ra.
Nhưng cho dù đã nhỏ đi rất nhiều như quy mô hiện tại của Tống trạch cũng rất lớn. Khu vườn gần ngàn mét vuông trồng đầy hoa cỏ, còn có cả dòng nước và hồ nước, đình đài.
Để có thể duy trì nơi này, Tống gia nhất định nuôi không ít làm vườn.
Quả thật là vậy. Nhưng bình thường Tống gia cũng chú trọng tự nhiên, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730928/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.