Dù sao thì một đại tiểu thư không được coi trọng như cô tỏ vẻ hoàn cảnh thế này đã là rất tốt, cô chấp nhận được. Cho nên sau khi đảo quanh một vòng, trước khi Hách Bình mang cơm trưa đến cho cô Sở Tư Di đã sắp xếp đâu vào đấy hành lý của mình vào tủ quần áo lớn bên trong phòng ngủ duy nhất nơi căn nhà bắt đầu từ bây giờ sẽ là tổ ấm của cô và người đàn ông kia. Còn một vali bánh kẹo cưới Sở Tư Di không có động tới mà chỉ để đó, nơi một góc phòng khác. Nhưng lúc Hách Bình đến đưa cơm cô vẫn tranh thủ hỏi: "Lãnh đạo của cậu bao giờ sẽ về?"
Thấy hắn ngắt ngứ cô không sao cả giải thích: "Là như vầy, trong nhà có đem đến một ít bánh kẹo cưới. Vốn dĩ nên là phát từ trên xuống dưới mới hợp lễ nghi đi, cho nên chỉ có thể đợi hắn về mới có thể làm được. Này là cho cậu, xem như công lao cậu đưa tôi đến đây. Đừng để bị dành mất."
Cô biết người trong quân chất phác nhưng cũng không biết khách khí, không khéo thì đám kẹo cô đưa cho Hách Bình sẽ không lọt được vào bụng hắn trước khi hắn kịp giấu đi cho nên cô mới tốt bụng nhắc nhở.
Người thanh niên vừa nhận được kẹo biểu tình đã trở nên khác hẳn, có cảm giác hoạt bát hơn nhiều. Sở Tư Di nhìn mà trong lòng không khỏi thở dài. Đọc t𝙧u𝔂ện ha𝔂 tại { T𝙧𝐔mt 𝙧u𝔂ện﹒vn }
Ầy, vẫn là điều kiện trong quân khu không tốt bằng bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730919/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.