Thật lòng thì mẹ Tống vẫn rất thích Mạnh Gia Dĩnh nếu cô ta đừng có suy nghĩ làm bại hoại gia phong nhà họ. Cho nên bình thường mẹ Tống mới cố hết sức, đến mức phải đưa cô ta đi nước ngoài du học mấy năm sau khi cô ta tốt nghiệp đại học ở đây, chỉ vì muốn cô ta đi ra ngoài, nhìn nhận tri thức thế giới nhiều hơn, đừng để tư tưởng bị hạn chế ở trong cái vòng nhỏ bé lại lạc hậu cổ hũ kia.
Đã là thời đại nào rồi, sao anh em họ có thể...
"Dì nhỏ!"
Nếu là bình thường Mạnh Gia Dĩnh còn có thể nửa thật nửa giả để làm bộ đáng thương với mẹ Tống, nhưng hiện tại người mà mình đã nhận định là chồng cũng đã đi lấy người khác rồi mà cô dâu còn chẳng phải cô ta, làm sao cô ta còn ngồi yên cho được. Anh em họ thì đã làm sao? Ở nơi cô ta sống trước đây không thiếu anh em họ vẫn cưới nhau như thường, cũng thấy họ có chút nào không tốt! Như vậy không phải thân lại càng thêm thân hay sao?
Người dì này của cô ta cứ luôn miệng nói yêu thương cô ta, muốn xem cô ta là con gái nhưng lại nơi nơi gây khó dễ cho cô ta, không muốn cô ta gần gũi với con trai bà. Rốt cuộc bà cũng chỉ là nói suông. Chung quy cũng là bà ta cho rằng cô không xứng với con trai bà chứ gì.
"Gia Dĩnh à, dì đã nói với con chuyện đó là không có khả năng. Mấy năm này con đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730908/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.