Sau khi thấy một đám người đều quay đầu nhìn mình thì hắn vội vàng xua tay xin tha: "Xin lỗi. Xin lỗi. Mời các vị lãnh đạo cứ tiếp tục.""Tiểu Tưởng cậu nha, cứ không đứng đắn như vậy thì bao giờ mới thăng cấp, tăng lương, cưới vợ được hả."
Hắn vừa nói xong một viên thượng tá, quân hàm cao hơn Tống Thượng một bậc, hiện đang là người đứng đầu chủ trì cuộc họp đã cất tiếng sang sảng.
"Ai, lãnh đạo đừng lo cho em. Em xin nhường lại phần lưu tâm này cho đội trưởng nhà em."
Phó Tưởng làm người lanh lợi, được người cho cái cầu thang thì lập tức bước qua liền. Còn đẩy một hồi đẩy thẳng lên người Tống Thượng.
Nếu không phải Tống Thượng đã quen đeo cái mặt than vạn năm không thay đổi kia thì chắc hẳn hắn đã không nhịn được phải đưa tay lên đỡ trán mất. Nhưng cái chuyện thế này kể từ ngày hắn bỏ vợ mới cưới lại chạy đi bắt tội phạm thì đã không ngừng xuất hiện trong những cuộc hội như một sự hiển nhiên. Mấy lần trước hắn còn trấn áp được, lần này ngồi ở đây vẫn còn có lãnh đạo của hắn. Lãnh đạo đều khịa hắn, hắn phải làm sao?
"Tôi thấy chắc không cần quá bận tâm đâu."
"Hả?"
Lời này vừa vang lên đám người đã đồng loạt quay đầu nhìn người vừa mới nói chuyện. Viên thượng tá kia có lẽ đang nhàm chán, còn sợ thiên hạ không loạn mà mở đường cho hươu chạy: "Tiểu Thạch có ý tưởng gì?"
"Bẫm lãnh đạo, từ hôm qua đến giờ em dâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730898/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.