Đúng thế, mẹ Tống lúc này vẫn còn nghĩ Mạnh Gia Dĩnh chỉ là vẫn còn tình cảm với ba mình nên mới lén lút ra ngoài gặp thôi. Ngoài việc thích anh họ mình thì thật ra Mạnh Gia Dĩnh không hề làm nên chuyện gì không thể tha thứ nữa cả. Cha Tống chỉ cần nhìn một cái là hiểu suy nghĩ của bà, mà ông cho rằng chuyện vẫn chưa tới đâu nên không có khả năng ông sẽ nhúng tay vào lúc này.
"Bà là người nhận nó về thì tùy bà giải quyết. Tôi nhắc nhở bà chỉ là vì không muốn bà tiếp tục làm người mù, u mê không tỉnh thôi. Tôi tin bà sẽ biết nên làm thế nào mới tốt nhất cho cái nhà này."
Những lời như vậy thật sự là mát ruột mát gan nếu nó đặt ở trong một tình huống khác. Hiện tại mẹ Tống chỉ cảm thấy khó xử thôi. Thật lòng thì bà cũng không hề ngây thơ đến mức bị Mạnh Gia Dĩnh lừa dối đến xoay vòng. Dù sao thì chuyện Mạnh Gia Dĩnh muốn làm con dâu của bà bà cũng đã biết. Bà nghĩ rằng đây là chuyện duy nhất Mạnh Gia Dĩnh làm mà bà không thích rồi. Mà nói đuổi Mạnh Gia Dĩnh đi, thật ra cũng không cần. Mạnh Gia Dĩnh năm nay đã hai mươi lăm, tính tuổi tác đã có thể độc lập sống một mình, không cần người giám hộ. Hiện tại Mạnh Gia Dĩnh còn đã có bằng cấp, tương lai rộng mở thênh thang, cho dù có ra ngoài vẫn có thể sống an sống ổn. Trước đó bà còn giúp cô ta tìm một cửa hàng trong thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730879/chuong-34.html