"Có phải anh chê em không có mắt thẩm mĩ hay không!?"
Lúc nói chuyện đôi mắt cô còn long lanh tràn ngập ủy khuất. Nhưng bên trong cái sự tủi thân đó lại có hơi thở muốn gây sự vô lý ngùn ngụt bốc lên một cách khó hiểu khiến người đàn ông không khỏi cảnh giác trong lòng.
"Anh Tống, sao anh không nói gì?"
Sở Tư Di xụ mặt xuống, vừa đi tới ôm cái eo tinh tráng của hắn vừa ngẩng đầu chu môi bày tỏ thái độ không vui của mình. Cơ thể cô mới tắm xong khó tránh khỏi trở nên mềm mại thơm ngát. Mùi hương thiếu nữ bây giờ đã có thêm một chút thuần thục tựa như trái cây đã chín mọng không chút che đậy xộc thẳng vào mũi người đàn ông, cứ như thể đang cố tình dụ dỗ hắn. Trong lúc nhất thời hắn bất giác bị mê choáng, cũng không để ý cô làm loạn mà muốn ôm lấy cái eo nhỏ đang trong tầm tay với kia.
Nhưng người trong ngực hắn lại giống như đã lường trước được, thời điểm tay hắn vừa giương lên cô đã y hệt như con cá trạch mà chui ra, sau đó tựa như một cơn gió chạy lại chỗ tủ quần áo. Người con gái trên môi nở nụ cười thật đáng đánh không chút ý tứ cầm lên một bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím sim chín đã ngã đen giơ đến trước mặt hắn hùng hồn nói: "Anh Tống! Nếu tối nay mà anh không mặc bộ này vào cho em xem thì em sẽ không cho anh lên giường đâu!"
Nói xong cô giảo hoạt đem đồ nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730856/chuong-44.html