Vừa mở cửa ra mùi thức ăn có phần hơi cháy khét khó ngửi đã chui vào mũi hắn. Rõ ràng không phải là hương vị thơm ngon gì nhưng lại khiến khóe môi Tần Triết giương lên.
"Minh Châu, tôi về rồi!"
Theo âm thanh của hắn vang lên, người đang bận rộn bên trong căn bếp nhỏ nơi căn hộ bốn mươi mét vuông sập sệ đã vui mừng chạy ra. Trên tay cô vẫn còn cầm một cái muông bằng gỗ, trên người mang tạp dề không thiếu vết bẩn nhưng vẫn không che lấp được thân hình nóng bỏng, dung nhan xinh đẹp cùng nụ cười ngọt ngào nhuốm đầy tình yêu của cô.
Sở Tư Di nói đúng, Sở Minh Châu sinh ra đã nhận hết ân sủng của trời đất. Tựa như cái tên Sở Minh Châu kia, cô chính là viên ngọc quý do ông trời đánh rơi xuống trần gian.
Nhưng chẳng ai nghĩ cái viên minh châu này vốn luôn là mười ngón tay chưa từng dính nước dương xuân nay lại cam chịu sống trong khu ổ chuột của một tiểu bang tại thành phố New York cùng một người đàn ông có thân phận nhìn chung không thể xem là trong sạch. Rốt cuộc Sở Minh Châu có biết hay là không để ý những điều này hay không, nhưng lúc này đây trên môi cô lại đang nở nụ cười dịu dàng chào đón người đàn ông kia. Tính cách phóng khoáng, tự do không gò bó là bao gồm tất cả hay chỉ ở một khía cạnh, chỉ biết hiện tại cô không chút nào chê bai cái nơi chật hẹp này, còn cảm thấy thật hạnh phúc.
"Minh Châu, em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730827/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.