Mẹ Tống mỗi ngày đều gọi cho cô, biết được cô vẫn đi dạy thì không thiếu càu nhàu một phen, nhưng rồi cũng cam chịu. Đến lúc biết cô thèm ăn thì hận không thể đem tất cả đến cho cô. Chỉ tội cho người đàn ông phải vì cô tất bật, nửa đêm nửa hôm vẫn phải dậy tìm đồ ăn cho cô chỉ cần cô thấy thèm.
Vì cô mà trước cổng quân khu không thiếu lần có xe ghé lại, toàn là mẹ Tống đưa đồ từ trong nhà đến cho họ. Rau củ quả cũng là nhà trồng, cực kỳ sạch sẽ và không thuốc trừ sâu. Sở Tư Di rất thích ăn trái cây được trồng sau núi nhà họ, ngon mà còn nhiều nước hơn. Ở trong quân khu rất thiếu trái cây tươi mới, thật sự là khiến Sở Tư Di giải thèm một phen.
Lại thấm thoát trôi qua thêm ba tuần, rốt cuộc thai kỳ của Sở Tư Di đã bước vào giai đoạn ổn định nhất. Lúc này mặc dù cô rất không muốn nhưng vẫn theo ý người đàn ông trở về Tống gia. Cô biết như vậy mới tốt cho tất cả, nhưng lại không nỡ xa anh chồng.
Mẹ Tống nhìn thấy con dâu cứ bịn rịn nhìn con trai mình thì cười híp cả mắt. Nhưng giống như con trai bà cho rằng, bà càng muốn giữ Sở Tư Di bên cạnh để chăm sóc. Ai biết chính vì Tống Thượng quá hiểu đại cục nên bà chẳng có cơ hội mà răn dạy hắn lần nào.
"Bụng con nhỏ như vậy có phải không đủ dinh dưỡng hay không?"
Mẹ Tống quyết định tìm chuyện để lôi kéo sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tau-nguoi-khac-khong-can-thi-toi-lay/2730820/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.