Chương trước
Chương sau
Ngọc Tần nhắm hờ mắt, huyết xuất quá nhiều, nàng oằn mình đau đớn, bát thuốc thúc sinh kia như độc dược, xé rách từng mảng da thịt bên trong. Sự tình cấp bách, trên đường lại có một cung điện bỏ trống, bọn nô tài cung nữ theo hầu hạ nhanh chóng dọn dẹp qua loa rồi đưa Ngọc Tần vào đó.

Hai, ba thái y vội vội vàng vàng mà gắng sức cứu chữa:

- Ngọc Tần sắp sinh, cần truyền bà đỡ!

Trong cung khi có phi tần đang mang thai sẽ luôn chuẩn bị bà đỡ từ trước, những phụ nhân được mời vào cung làm bà đỡ nếu không phải nữ y cao tay thì chính là người nhà mẹ phi tần đó tự chọn rồi đưa vào. Nhưng Ngọc Tần là thứ xuất lại bị Ngọc gia hắt hủi, Ngọc Quý phi lại xem nàng như kẻ thù nên người nhà không chuẩn bị bà đỡ trước, đây là tùy tiện gọi một bà đỡ có sẵn đến.

Ngọc Tần lâm bồn được một canh giờ, phi tần bắt đầu có mặt. Khuynh Thành đến nơi sớm, nàng nghe mùi máu tanh nồng không khí, có chút nghèn nghẹn ở cổ họng. Chén trà trên bàn tuy tỏa khói nghi ngút nhưng nàng thực sự không thể nuốt nổi, cứ thế mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim im lặng.

Vương Hoàng hậu một thoáng sau thì ngồi kiệu đến nơi, cùng đi với nàng ta là một loạt phi tần theo chân. Vương Hoàng hậu liếc mắt Chu Quý nhân:

- Hạ cấp Thường tại!

Xuân Lan đợi đoàn phi tần đã khuất cổng, mới đỡ Chu Thường tại đứng dậy, miệng có lời trách móc:

- Tiểu chủ hà tất phải làm vậy? Ngọc Tần kia gia thế thấp kém, căn bản không bao giờ trèo lên Tứ phi được. Còn người là đích nữ Chu gia, Chu Tể tướng thân tín của Hoàng thượng, tương lai người sáng sủa hơn nhiều! Sao lại không biết kiềm chế?

Chu Thường tại sụt sùi:

- Ta thật sự không làm! Nàng ta tự ngã, sao lại đổ lỗi cho ta!

Xuân Lan lắc đầu:

- Tiểu chủ nên tự mình suy nghĩ, Hoàng hậu nương nương cất nhắc người, cũng không muốn người vào chỗ chết. Bây giờ người về cung cố gắng hối lỗi, nương nương sẽ giúp người đoạt lại thánh ân!

Hết một buổi sáng mà Ngọc Tần vẫn chưa sinh hạ được, ai nấy sớm nay đi gấp rút đều chưa dùng điểm tâm, Vương Hoàng hậu thấy vậy đoán rằng Ngọc Tần khó sinh nên truyền Ngự thiện phòng chuẩn bị một ít canh hầm để mọi người cùng dùng. Đến đầu giờ chiều, ngự y mới bẩm báo Ngọc Tần đã sinh hạ Tam Hoàng tử.

Không khí đột ngột im ắng.

Vương Hoàng hậu gượng gạo cười chúc mừng Ngọc Tần lại cho chuẩn bị kiệu êm để nàng ta hồi cung, rồi tự mình đi bẩm báo Hoàng thượng. Cái tin truyền đi nhanh chóng, đến hơn một canh giờ sau Lan Thái hậu đã ban thưởng xuống.

Thấm thoát đã sắp đến giao thừa, nơi nơi tràn ngập không khí Tết. Các cung lớn viện nhỏ đều tự làm thêm y phục mới, phủ Nội vụ lại bận tối mắt, tối mũi, vừa chuẩn bị lễ phục cho các vị nương nương, tiểu chủ, lại phải trang trí trong ngoài trên dưới cung, còn thêm cả quà Tết, thưởng Tết từng cung.

Khuynh Thành nhìn túi bạc trên bàn, thấy nặng hơn mọi tháng liền hỏi, Ngọc Thư nhìn nàng cười tươi tắn:

- Nương nương, Hoàng hậu có ban thêm cho các cung lo lắng năm mới. Cung chúng ta được thưởng thêm một trăm lượng bạc nữa!

Khuynh Thành cũng cười, trong cung ngàn chuyện trăm chuyện đều cần tiền:

- Em tính toán cẩn thận rồi ban thưởng cho nô tài cung nữ trên dưới Cảnh Dương cung này. Chúng ta không giống như các vị nương nương khác, ta không có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn nhiều, chỉ phải dựa vào chút bổng lộc ít ỏi này, được thêm bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Tuyết tuy đã dừng rơi nhưng trời vẫn rất lạnh, sáng sớm đi thỉnh an, ai nấy đều ôm một túi sưởi to trong tay, mặc y phục một chút, lại khoác thêm bao nhiêu áo choàng. Thỉnh an cuối năm đông đủ, Ngọc Quý phi vô cùng cẩn thận cáo ốm hơn một tuần cũng đến, không khí rộn ràng hẳn.

Đông Lệ phi hôm nay ôm Nhị Hoàng tử được hơn bốn tháng đến, thật kháu khỉnh dễ thương, gương mặt bụ bẫm lại giống Hoàng thượng như đúc. Đông Lệ phi kiêu ngạo khoe hài tử, thẳng thắn khiêu chiến cùng Vương Hoàng hậu, hài tử nàng không cách đích trưởng tử bao tuổi, ngược lại khỏe mạnh thông minh hơn, so với cái siêu thuốc Khôn Ninh cung, chính là được Hoàng thượng yêu thương nhiều thêm mấy phần.

Các nàng thỉnh an Vương Hoàng hậu đến non trưa thì sang thăm Lan Thái Hậu. Thường ngày Lan Thái hậu ở Ninh Thọ cung không ra ngoài, hậu cung chưa được nửa năm, đa phần là người cũ hiểu lễ nghĩa, Vương Hoàng hậu làm việc cũng ít sơ sót, trong cung cũng không xảy ra thị phi trừ việc Chu Thường tại và Ngọc Tần tranh chấp, cuối cùng Ngọc Tần cũng không hề gì. Nên Lan Thái hậu vì thế an tâm, không can thiệp đến.

Lan Thái Hậu rất thích Nhị Hoàng tử, cứ ôm khư khư trong tay không rời, nghe tiểu hài tử nắm áo ê ê a a tâm tình rất tốt, nên ban thưởng cho Nhị Hoàng tử một bạch ngọc như ý, trên có khắc chữ Phúc trân quý vô cùng. Cơ bản Đông Lệ phi muốn bao nhiêu nổi bật liền có bấy nhiêu.
Ngọc Quý phi bĩu môi nhìn Đông Lệ phi, nàng cũng đang mang long thai, ít tháng nữa liền sinh hạ, vinh quang này ắt hẳn thuộc về nàng. Thái độ Ngọc Quý phi biểu hiện rõ ràng đến độ ai ai nhìn vào cũng đều khó chịu.

Ra về, cỗ kiệu của Ngọc Quý phi bị hỏng tay cầm, nàng ta nghe lời ngự y khuyên nên đi bộ để sau này dễ sinh hơn, liền dặn dò tì nữ cẩn thận dìu đi từng bước chầm chậm. Được một đoạn gần tiểu cảnh bên hồ thấy Đông Lệ phi cùng Hoa Quý Tần đang trêu đùa Nhị Hoàng tử cười ngoắc miệng. Nàng ta cao cao tại thượng lại gần.

Khuynh Thành thật tình sau khi thỉnh an rất mệt mỏi liền chỉ muốn về cung nghỉ ngơi, nhưng Đông Lệ phi mỏi miệng mời mọc nàng cùng đi dạo, Khuynh Thành từ chối không xong liền phải chấp thuận. Người ta là phi tử nàng chỉ là cửu tần, giữa đông người như vậy, khó có thể không nghe theo.

Xa xa trông thấy bóng áo Ngọc Quý phi, Khuynh Thành thở dài mấy bận, thâm tâm linh cảm không lành. Nàng đứng sau Đông Lệ phi chậm chạp hành lễ.

Ngọc Quý phi ngạo mạn nhìn hai nàng một hồi lâu, vẫn không cho đứng dậy, tư thế thi lễ nữa quỳ nửa đứng khiến khớp chân và đầu gối rất đau nhức, giữa trời lạnh mà gương mặt Khuynh Thành lấm tấm mồ hôi. Ngọc Quý phi hành xử như vậy, bởi vì nàng ta vẫn còn để bụng chuyện đêm Trùng Cửu không gọi được Hoàng thượng từ Cảnh Dương cung sang Vĩnh Thọ cung.

Ngọc Quý phi hơn nửa khắc mới phất tay:

- Đứng dậy cả đi!

Đông Lệ phi thở nhẹ một hơi, nàng ta ôm Nhị Hoàng tử đã vất vả, hai chân có chút không vững nên truyền ma ma đến. Chẳng ngờ ma ma vừa đỡ lấy Nhị Hoàng tử vào lòng thì từ bụi cây gần đó xuất hiện một con hắc miêu lông lá rậm rạp to lớn nhảy xổ đến, hắc miêu cào trúng bả vai và phần cổ Khuynh Thành khiến nàng thét lên hoảng hốt.

Nhị Hoàng tử giật mình khóc ré nhào qua lòng Đông Lệ phi, con mèo lại phóng vút sang người Đông Lệ phi, tuy là Nhị Hoàng tử được ma ma giữ chặt, nhưng lại khiến Đông Lệ phi ngã nhào vào người Ngọc Quý phi, cả hai lăn mấy vòng rồi rơi xuống hồ nước mùa đông lạnh lẽo vừa đóng một lớp băng mỏng.

Nhị Hoàng tử là hài tử Hoàng thượng yêu thương nhất, Ngọc Quý phi lại đang hoài thai. Sự việc diễn ra trong chớp mắt đã truyền khắp hậu cung, kinh động đến Hoàng thượng, Thái hậu và cả Hoàng hậu. Ngoại trừ cung tì, thì nhân chứng có phân lượng cao nhất chính là Khuynh Thành. Khuynh Thành một đường đến Khôn Ninh cung, gặp qua Hoàng thượng cùng Vương Hoàng thuật lại mọi chuyện.

Vương Hoàng hậu mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cho Khuynh Thành lui xuống, lại nói thêm:

- Quý Tần muội muội, bản cung có lọ cao bôi liền sẹo, đem về dùng vết thương sẽ đỡ hơn!

Khuynh Thành tạ ơn ra về. Nàng vừa đi đến cửa thì nghe tiếng Tổng quản Khôn Ninh cung sợ hãi chạy vào:

- Hoàng hậu nương nương, không hay rồi, Quý phi, Quý phi...sảy thai rồi!

Đế Hậu vội đứng dậy, khoác áo rồi lên kiệu đến Vĩnh Thọ cung. Khuynh Thành lập tức phải đi theo sau, với kết quả này nàng không mấy bất ngờ, rơi xuống hồ sâu như vậy, đứa trẻ gần như chắc chắn không thể giữ nổi.

Vĩnh Thọ cung chìm trong thê lương y ám, Ngọc Quý phi còn chưa tỉnh, hai tì nữ thân tín của nàng ta một đang đun thuốc, một túc trực bên giường. Hoàng thượng nhìn thấy Khuynh Thành tay xoa xoa vết thương liền phất vạt áo bảo nàng đến bên cạnh:

- Thái y đã xem qua chưa?

Khuynh Thành lắc đầu nhỏ giọng:

- Quý phi và Lệ phi đều nghiêm trọng hơn tần thiếp! Tần thiếp không muốn phiền đến Thái y!

Hoàn Nhan Vô Hạ mỉm cười, vuốt ve bàn tay nàng:

- Nói bậy, người của Trẫm ai nấy đều quan trọng như nhau, nàng cứ hồi cung, Trẫm sẽ cho Ngự y đến!

Hoàng thượng rời khỏi Vĩnh Thọ cung, Khuynh Thành cứ thế cũng mệt mỏi để Ngọc Thư dìu về, trên dưới Cảnh Dương cung đều im ắng không tiếng động, hẳn là đã biết chuyện vừa xảy ra. Khuynh Thành vừa định chợp mắt thì đã nghe Ngọc Thư hốt hoảng:

- Nương nương, trên y phục người vừa rồi có hương bạc hà!

Khuynh Thành cau mày:

- Bạc hà?

Ngọc Họa cũng cầm lấy hít hít mấy hơi:

- Đúng là bạc hà thưa nương nương. Có lẽ người không biết, mèo ngửi được mùi bạc hà này sẽ rất kích động!

Khuynh Thành lập tức dung hoa thất sắc:

- Em đem giặc sạch đi, đừng để ai biết được!

Ngọc Thư sờ sờ vải áo, càng thêm lo lắng:

- Nương nương, trong Cảnh Dương cung này không có hương liệu, lấy đâu ra bạc hà?

Khuynh Thành hồi tưởng lại sự việc:

- Các em nghĩ xem, làm sao mọi chuyện có thể trùng hợp như thế? Bình thường Đông Lệ phi giữ gìn Nhị Hoàng tử rất kĩ, tuyệt đối không ra khỏi cung, sao hôm nay Đông Lệ phi lại ôm đến? Còn nữa, kiệu của Quý phi nương nương trước không hỏng sau không hỏng, lại hỏng đúng lúc này?

Ngọc Họa nhìn trước sau rồi thì thầm:

- Nương nương, em sẽ đi điều tra xem hôm nay ai đã đến gần kiệu của Ngọc Quý phi!

Khuynh Thành nghĩ rất lung:

- Ta cùng Đông Lệ phi không qua lại, nàng ấy lại muốn lôi ta vào chuyện này?

Ngọc Thư đáp lời:

- Theo ý nô tì, hẳn là Đông Lệ phi không muốn hắt nước bẩn lên người nương nương, chẳng phải người cũng bị thương sao? Vả lại nếu chuyện này là do Đông Lệ phi sắp xếp, quả thật rất mạo hiểm, Đông Lệ phi đến giờ vẫn còn chưa tỉnh!

Khuynh Thành phất tay cho hai nàng lui, nàng cũng muốn nghỉ ngơi, đã dằn vặt một ngày rồi. Hơn nữa, có nghĩ thêm nàng cũng không thể phân tích sâu hơn được. Huống hồ, nếu Đông Lệ phi thật sự là hung thủ thì đã sao, ai sẽ tin nàng, chưa kể y phục có hương bạc hà lại là của nàng chứ không phải nàng ta!

Diên Hi cung.

Đông Lệ phi hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh. Vương Hoàng hậu có đến thăm nàng, ban cho ít đồ tẩm bổ rồi thôi. Cổng lớn Diên Hi cung đóng im ỉm. Hạ nhân trên dưới căn bản chỉ nói Đông Lệ phi cần tĩnh dưỡng.

Đông Lệ phi ôm Nhị Hoàng tử trong tay, sờ soạng xem đứa nhỏ có thương tổn gì không, khi thấy bình an vô sự nàng liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tiểu Hoàng tử còn nhỏ thế này mà đã phải cùng nàng tranh đấu, Đông Lệ phi thương tâm mà khóc nức nở.

Hổ Phách đem thuốc cho nàng uống, lại cẩn trọng khuyên nhủ:

- Nương nương, người đừng đau lòng, điện hạ phải mạnh mẽ mới có thể là người trị vì được!

Đông Lệ phi quệt nước mắt, kiên cường cười:

- Đúng, nếu yếu ớt đã không phải từ bụng bản cung sinh ra!

Nàng không nhu nhược, hài tử nàng cũng sẽ không! Nữ nhân thường tình chỉ mong muốn phượng vị, nàng thì khác, chính là phải ngồi sau rèm chấp chính hài tử lên ngôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.