Đến cửa phòng, Huyền Nguyệt cho hộ vệ lui xuống, tự mình chậm rãi bước vào phòng. Trong phòng ánh sáng mờ ảo, hư hư thực thực, lặng lẽ đi tới bên giường ngồi xuống, Huyền Nguyệt lặng lẽ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Sở Hồng Lệ."Tiểu Lệ…" Huyền Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Hồng Lệ, thấp giọng kêu ra cái tên từ tận đáy lòng.Sở Hồng Lệ khẽ giật giật hai hàng lông mi dài, sau đó hai mắt chậm rãi mở: "Huyền Nguyệt?", mang theo vẻ mặt khó tin gọi tên nàng.
Huyền Nguyệt vội vã thu hồi bàn tay vẫn đang nhẹ nhàng đặt trên khuôn mắt Hồng Lệ, không muốn bị nàng bắt được chính mình đang chăm chú nhìn nàng.
"Huyền Nguyệt, thương thế của ngươi sao rồi?" Sở Hồng Lệ muốn ngồi dậy, lại bị Huyền Nguyệt nhẹ nhàng ngăn lại.
"Ta không sao, trái lại ngươi mới là người mệt mỏi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi." Huyền Nguyệt ôn nhu thay nàng đắp lại chăn.
"Ngươi ở lại thêm một chút cùng ta được không?" Sở Hồng Lệ nhẹ giọng nói, cơ hồ dùng ngữ khí cầu khẩn mà nói với nàng.
Huyền Nguyệt nội tâm khẽ biến, "Được, ta sẽ ở đây cùng ngươi, một bước cũng không đi." Khẽ vén mấy sợi tóc mai vương trên trán Hồng Lệ, mỉm cười đáp ứng.
Nhìn thấy nàng tuy đang ngủ mà vẫn nắm chặt tay mình, Huyền Nguyệt khẽ cười khổ. Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, thời gian như ngừng trôi.
Một thân ảnh bạch sắc đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn hai nữ nhân trong phòng, trên mặt xuất hiện biểu tình phức tạp khó đoán.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tam-nga-tam/2155401/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.