Kết quả phán xử Vân Quang Phương đưa ra rất nhanh, không biết vì sao tiền phạt được miễn, chỉ phán hai mươi năm.
Bây giờ Vân Quang Phương đã năm mươi rồi, chờ hai chục năm nữa ra tùlà bảy mươi, với lại tình huống đột phát trong tù thiếu gì, một lão giàgần đất xa trời, trong hoàn cảnh ác liệt như thế dựa vào đâu có thể sống yên thân hai mươi năm?
Lục Diệp giấu Vân Thường đi đội hình sự một chuyến, đưa tặng mấy câythuốc lá và rượu xịn. Lúc quay về, trên mặt mãi treo nụ cười khiến người ta nhìn cứ thấy sởn tóc gáy.
Phạm nhân không phải cứ nhàn nhã ngồi trong tù là xong, bọn họ phải lao động.
Người có quan hệ đi vào sẽ được phân công việc nhẹ nhàng, không cóquan hệ hoặc là gia thế bối cảnh không đủ cứng rắn, đi vào thật đúng làđến địa ngục.
Lục Diệp đặc biệt dặn dò đội trưởng hình sự, không cần Vân Quang Phương đi làm gì khác, chỉ cần cho ông ta đi làm tăm xỉa răng.
Tưởng công việc này rất nhẹ nhàng?
Có lẽ đối với người trẻ tuổi mà nói công việc này thật không sainhưng đối với lão già như Vân Quang Phương, công việc này đúng là muốnlấy mạng lão!
Khác không nói, mắt lão bây giờ đã bắt đầu mờ rồi, mà làm tăm xỉarăng đòi hỏi phải nhanh tay lẹ mắt, mắt và tay nhất định phải phối hợpnhịp nhàng, bằng không căn bản không hoàn thành được lượng công việc một ngày.
Vân Quang Phương mắt mờ, tăm xỉa răng lại nhỏ xíu trơn trợt, làm mấychục phút là mắt bắt đầu chảy nước, càng muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung/1276597/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.