“Vân Thường đâu?” Lúc Lục Diệp từ trên lầu xuống, Lục phu nhân nhìntrái ngó phải, không thấy bóng Vân Thường không nhịn được mở miệng hỏi.
Tối qua lúc Lục Diệp bế Vân Thường về, hai ông bà hoảng hồn, lạikhông dám hỏi quá nhiều, đành để Lục Diệp bồng Vân Thường lên lầu nghỉngơi.
Lúc đó đã gần sáng, tuy tìm được Vân Thường về rồi nhưng thượng tướng Lục và Lục phu nhân vẫn không ngủ ngon, mới sáng sớm đã vác cặp mắtthâm quầng bò dậy, đang ngồi trong phòng khách uống trà thanh não thìthấy Lục Diệp đi xuống.
Vừa khéo, nhân cơ hội Vân Thường không có đây hỏi xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì.
“Đang ngủ.” Lục Diệp đặt mông ngồi xuống cạnh thượng tướng Lục, thòtay cầm tách trà trên bàn làm một hơi hết sạch, bấy giờ mới chậm rãi thở ra, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, không biết là do mất ngủ cả đêm hay dogì khác.
“Tối qua…” Lục phu nhân không nắm chắc thái độ của con, chần chừ mộtlát cuối cùng vẫn hỏi. Mặc kệ ra sao, ít nhất phải để ông bà biết chuyện thế nào.
Lục Diệp nhướng mày, tối qua xảy ra chuyện gì Vân Thường đã kể hếtvới anh, không hề giấu diếm. Anh nghe mà hận không thể lập tức cầm daobăm vằm Vân Quang Phương, lão ta đúng là cực phẩm trong đám cặn bã! Sống lãng phí không khí, chết ô nhiễm đất đai!
Vân Thường là con gái ruột của lão, sao lão có thể tàn nhẫn với VânThường như thế, năm lần bảy lượt làm ra chuyện không bằng súc sinh! Maymà tối qua Lâm Ngạn đến kịp, nếu không…
Lục Diệp siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung/1276591/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.