Edit: Tuyết Khanh
Khóe miệng Vân Sở giật giật, rồi sau đó nghiêng đầu, mặt nở nụ cười nhìn Lam Băng Khê: "Vậy thật là rất cảm ơn thầy, nếu thầy tốt như vậy, thì bây giờ cũng bỏ qua cho em đi, cho phép em không lên khóa của thầy Lam người đi."
Nghe nói như thế, Trong mắt Lam Băng Khê lóe lên một chút ý cười, cô nhóc chết tiệt cô là có ý gì, cô cũng không thích mình? Hoặc là không thích Lam Băng Tuyền? Muốn không lên khóa của em trai hắn ta, không có cửa đâu. Lam Băng Khê đưa tay, dùng sức đè đầu Vân Sở xuống, động tác kia làm vô cùng tự nhiên, giống như bọn họ là bạn thân vậy.
Chỉ nghe hắn ta cười nói: "Nghĩ hay quá nhỉ, đi học thật nghiêm túc cho tôi, nếu không em sẽ biết tay tôi."
Dứt lời, Lam Băng Khê hả hê mà cười cười, sải bước rời đi, chỉ còn lại một mình Vân Sở đứng tại chỗ, sờ đầu mình có chút đau đớn, nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Băng Khê, cắn răng nghiến lợi mắng: "Khối băng lớn chết tiệt, ra tay ác như vậy, đáng ghét."
Lúc này, Mộc Ngân cùng đi theo Vân Sở ra ngoài mở trừng hai mắt, không hiểu hỏi: "Sở Sở, quan hệ của cô cùng thầy Lam lúc nào thì tốt như vậy?"
Lúc này Vân Sở mới phát hiện Mộc Ngân cũng cùng mình đi ra, nghe được lời này của cô ấy, mặt cô liền biến sắc, nhìn chằm chằm mộc Ngân nói: "Cái gì gọi là quan hệ tốt, tôi cùng cái tên kia mà cũng gọi là quan hệ tốt?"
Mộc Ngân sờ sờ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-thien-kim-hac-dao/539097/chuong-71-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.