Edit: Tuyết Khanh
Trong phòng làm việc của Lam Băng Tuyền, vốn là tràn ngập không khí khẩn trương, trong nháy mắt trở thành hư không, đập vào mặt chính là lúng túng, là im lặng.
Vân Sở một hơi không có thở ra, nhất thời ho khan.
"Khụ khụ, khụ khụ khục, khục khụ. . . . . ." Cô ho đến sắc mặt đỏ bừng, một đôi mắt không thể tin được nhìn Lam Băng Tuyền, thật sự là không thể nào nghĩ đến, Lam Băng Tuyền lại có thể nói ra lời như vậy.
Người đàn ông này thật đúng là, không nói thì thôi một khi mở miệng thì ai nấy đều phải kinh ngạc.
Vân Sở bị lôi đến trong khét ngoài sống, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt to nhìn Lam Băng Tuyền giống như nhìn thấy quái vật, giống như là muốn nhìn ra manh mối gì từ trên mặt của hắn.
Hôm nay Lam Băng Tuyền mặc dù vẫn là một thân quần áo màu xanh lam, toàn thân cao thấp cũng tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, nhưng trông đôi mắt Vân Sở, nhìn ra được bộ đồ này không giống với những ngày qua.
Thấy Vân Sở bị tức đến không nói được, Lam Băng Tuyền đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô để cô nhuận khí, khóe miệng chứa đựng nụ cười mê người: "Thế nào? Bị sặc sao?"
Vân Sở cuống quít tránh ra, cười khan nói: "Không có, không có việc gì, cảm ơn thầy đã quan tâm."
Lam Băng Tuyền nhếch miệng lên, nụ cười kia hẳn là không nói ra được rất tà ác, thật mê người.
Vân Sở lui về phía sau một bước, cau mày, nhìn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-thien-kim-hac-dao/539094/chuong-71-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.