Vân Sở kiên trì muốn về nhà, Thượng Quan Triệt cũng không ngăn cản, vì để Vân Cảnh không nghi ngờ Thượng Quan Triệt nên lúc này Vân Sở không để Thượng Quan Triệt đưa cô về nha. Nhưng Thượng Quan Triệt vẫn lo lắng, theo đuôi xe cô cả quãng đường, hộ tống cô về nhà an toàn rồi mới rời đi.
Xuống xe, đi vào trong sân một toàn nhà xa hoa, trong lòng Vân Sở lạnh như băng. Thật ra vốn dĩ cô vẫn giữ lại một chút hi vọng với Vân Cảnh, dù sao Vân Cảnh cũng là người mà cha cô thu dưỡng, có lẽ anh sẽ không nhẫn tâm như vậy, thật sự vì quyền thế mà đuổi tận giết tuyệt với bản thân, nhưng cuối cùng cô vẫn phải thất vọng rồi, Vân Cảnh còn độc ác hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều...
Nếu anh ta không còn để ý đến tình thân mấy năm qua vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Toàn thân Vân Sở tản ra hơi thở lạnh lùng, bước vào sân Vân gia. Vừa vào đến cửa lớn đã nhìn thấy Vân Cảnh vội vội vàng vàng chạy ra chào đón, vẻ mặt lo lắng nhìn cô hỏi han ân cần: "Sở Sở, em thế nào rồi? Nghe nói em bị tai nạn xe cộ, có bị thương hay không?"
Nhìn thấy vẻ mặt giả dối của Vân Cảnh, Vân Sở cũng lười giả trang trước mặt anh nữa, cô cười lạnh, nhíu mày nói: "Tai nạn xe cộ sao? A, yên tâm đi, chỉ có cái xe gặp họa còn tôi thì không chết được."
Trong giọng nói của cô tràn đầy sự châm chọc, khiến thân thể Vân Cảnh đột nhiên cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-thien-kim-hac-dao/539048/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.