Trong đại sảnh yên tĩnh, âm nhạc tao nhã vang lên, hòa cùng với tiếng nước chảy trong trẻo trong đại sảnh khiến không khí vô cùng thoải mái.
Nhưng mà, đúng lúc thoải mái như vậy lại gặp phải người đáng ghét, Vân Sở thật sự cảm thấy rất khó chịu. Cô bưng ly rượu lên, tao nhã uống rượu, dời ánh mắt khỏi người Đường Dịch Phong, cười nói: "Nếu hai vị đang vội đến tham gia yến hội, vậy thì không để chậm trễ thời gian của hai vị nữa."
Nói xong, Vân Sở nhấp một ngụm Kê Vĩ Tửu, vừa lòng gật đầu: "Rượu ngon, giỏi thật..........."
Mộc Ngân bên cạnh cũng không ưa Kim Lan Nhược, lại càng khinh thường cái loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ như Đường Dịch Phong, cũng uống một ngụm rượu, ngắm nghía đồng tiền xu trong tay rồi nhẹ nhàng bắn ra, đập chính xác lên người Kim Lan Nhược.
"A. . . . . ." Kim Lan Nhược đau, hét lên một tiếng, thân thể lùi về phía sau hai bước, nếu không có Đường Dịch Phong đỡ chỉ sợ sẽ ngã xuống đất.
Sau khi cô ta đứng vững thân mình, trừng mắt nhìn Vân Sở kêu lên: "Vân Sở, cô có ý gì?"
Vân Sở vô tội chớp chớp mắt nói: "Cái gì mà có ý gì? Tôi làm gì cô rồi hả?"
Kim Lan Nhược cắn răng, trừng mắt nhìn Vân Sở: "Cô có dám nói là cô không bảo Mộc Ngân làm gì tôi............"
Vân Sở càng thêm vô tội chớp chớp mắt, nhìn Mộc Ngân nói: "Tiểu Ngân, cô làm gì rồi hả?"
Mộc Ngân vô tội lắc đầu: "Làm cái gì chứ? Tôi đã làm cái gì sao?"
Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-thien-kim-hac-dao/265270/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.