"Ừ, mấy bức hình này, mình sẽ trả cậu 1 bức 1000 tệ. Ngoài ra, lượng truy cập bài viết trên mạng..., mình cũng sẽ trả cho cậu."
Hứa Thụy cầm điện thoại, lặng người rất lâu, đến nỗi một từ cũng không thể viết ra. Cậu ấy tin, Tiểu Nặc làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, Cố Minh Tuyết chẳng phải là cái dạng tốt đẹp gì cả! Nhưng tại sao cô lại nhắc đến tiền? Coi Hứa Thụy cậu là loại người như thế nào vậy?
Cố Nhất Nặc vẫn đang đợi Hứa Thụy trả lời, rất lâu mà điện thoại chưa có thông báo, việc này rốt cuộc cũng chả phải chuyện gì tốt, Hứa Thụy có lẽ đã nghĩ sai ý của cô. Cho đến lúc cô cho rằng Hứa Thụy không thèm trả lời nữa, điện thoại bỗng rung lên.
"Giữa cậu và mình còn phải nhắc đến tiền sao? Đau lòng quá! Chuyện còn lại cứ giao cho mình."
"..." Cố Nhất Nặc gửi lại hai cái icon mặt cười rồi cất điện thoại đi.
..........
Bệnh viện.
Cố Minh Tuyết vừa mới tỉnh lại, vẫn phải truyền dịch, khuôn mặt nhợt nhạt tái xám thiếu sức sống.
Trình Thi Lệ ngồi bên cạnh, vẫn chưa nguôi giận, chất vấn Cố Minh Tuyết: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy! Có phải con đã cắn thuốc không? Nếu như không phải ba con can thiệp vào chuyện này giúp con trở thành người bị hại, giờ này chắc con không thể nằm ở đây được nữa đâu."
Cố Minh Tuyết chau mày, lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Mẹ! Con bị người ta hại mà. Chuyện của con ba đã thật sự giải quyết hết chưa? Sẽ không ảnh hưởng gì đến con chứ?
"Con bị hại thì có ảnh hưởng gì chứ!" Trình Thi Lệ tức giận nói, "sau này, con làm bất cứ chuyện gì đều phải hỏi ý kiến mẹ, những người đó chẳng đứng đắn gì cả, con nên tránh xa ra một chút."
Điện thoại reo lên, Cố Minh Tuyết cầm điện thoại, uể oải nghe máy.
"Alo....."
"Minh Tuyết! Cậu nhanh vào mạng đi, ảnh của cậu có người post lên web trường kìa, giờ đã lên top rồi, còn được chia sẻ sang các group khác rồi."
"Cậu tự vào web của trường xem đi!" Lý Tư Tư vội vàng cúp máy.
Cố MinhTuyết vừa cúp điện thoại, liền vào mạng..., đập ngay vào mắt cô ta là bài viết hot nhất.
"Nữ sinh cấp ba cắn thuốc, không kiểm soát được bản thân, lộ ảnh dìm hàng!"
Bức ảnh đầu tiên nhảy ra, Cố Minh Tuyết ngớ cả người.
Đây...đây không phải là mình sao? Mỗi bức đều rất rõ nét, tuy đều là cùng một góc chụp, nhưng mỗi bức đều không giống nhau, chẳng khác gì một bài miêu tả chất lượng cao vậy.
Trình Thi Lệ nhặt điện thoại lên, nhìn thấy bức ảnh liền tức đến run người. Những bức ảnh này rốt cuộc là ai đăng lên. Ngay cả những bức ảnh bán khoả thân cũng không bỏ qua.
"Mẹ, con phải làm sao? Con phải làm sao đây? Có phải là có người ở sau lưng bôi đen con không? Có phải con thực sự tiêu rồi?
"Đừng khóc nữa, có mẹ ở đây, mẹ sẽ nghĩ cách." Trình Thi Lệ nhẹ nhàng an ủi, "Mẹ ra ngoài có chút việc, đợi chuyện này lắng xuống đã rồi tính tiếp."
"Ừm." Cố Minh Tuyết khẽ gật đầu.
Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, cô ta đã uống hết ly nước trái cây đó bằng cách nào! Cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này!
Còn số ma tuý cô ta giấu trên người Cố Nhất Nặc đâu? Chuyện này không thể trùng hợp đến thế được. Chẳng lẽ, Cố Nhất Nặc đã biết trước chuyện này.
Sinh nhật của cô ta và Cố Nhất Nặc chỉ cách nhau hơn một tháng, nếu không vì lớn hơn một tháng này, người gả vào Lục gia chính là cô ta, Cố Minh Tuyết! Cô ta sẽ hủy hoại Cố Nhất Nặc, chính là cô, kẻ đã cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về cô ta.
Lần này, bỏ qua cho cô, nhưng lần sau, Cố Nhất Nặc sẽ không có may mắn đó nữa đâu.
---------
Buổi tối, 9h30.
Cố Nhất Nặc chỉnh đèn học xuống, gập vở rồi dụi mắt. Đống bài tập này phải mất mấy tiếng đồng hồ mới làm xong khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Cầm điện thoại, mở mạng nội bộ của trường, mấy bức ảnh đã được nhà trường xóa bỏ, nhưng vẫn bị các diễn đàn khác chia sẻ, đến chiều đã lên đầu mục tìm kiếm, ảnh cũng đã được chỉnh sửa, chỉ cần xem kĩ một chút, còn có thể nhận ra Cố Minh Tuyết.
Sự thổi phồng và tốc độ lan truyền của sự việc vượt ngoài sức tưởng tượng của Cố Nhất Nặc, ít nhất, ở G thị, ở Nhất Trung, Cố Minh Tuyết đã được coi là "Người nổi tiếng" rồi!
"Tiểu Nặc, có người đã lần theo ID phát tán ảnh, mình nghi ngờ có hacker đã nhúng tay vào, mấy ngày này cậu đừng đăng ảnh nữa, chuyện còn lại cứ để mình lo liệu, đảm bảo bọn chúng không thể tìm được bất kì manh mối nào."
Là Hứa Thụy.
Cố Nhất Nặc nhanh chóng trả lời lại: "OK", một lúc sau, Hứa Thụy lại nhắn lại: "Ngủ chưa?"
"Ngủ rồi, chúc ngủ ngon"
"OK, Chúc ngủ ngon."
Cố Nhất Nặc xóa lịch sử trò chuyện trong điện thoại, đứng dậy một chút cho giãn gân cốt.
Cửa mở, Trình Thi Lệ bưng một cốc sữa nóng bước vào.
"Tiểu Nặc, bài tập làm xong chưa con?"
"Con vừa làm xong, đang chuẩn bị đi ngủ."
" Lớp 12 áp lực lớn, con cũng đừng căng thẳng quá, tối hôm trước là dì không tốt, hơi kích động, uống cốc sữa nóng đi, tốt cho giấc ngủ lắm đấy."
"Cảm ơn dì." Cố Nhất Nặc đón cốc sữa rồi đặt lên bàn, "Minh Tuyết như thế nào rồi?"
"không sao, còn phải quan sát thêm một chút, ngày mai là có thể xuất viện rồi."
"Vâng." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, "Dì, không còn sớm nữa, con phải đi nghỉ rồi."
Trình Thi Lệ nhìn cốc sữa nóng, "Sữa còn đang nóng con uống đi!"
"Con đi tắm xong sẽ uống." Cố Nhất Nặc quay người đi tìm quần áo ngủ, Trình Thi Lệ cũng không có lí do gì ở lại nữa, đành ra ngoài, khép cửa lại.
Cố Nhất Nặc nhìn cốc sữa, đôi mắt loé lên một cái nhìn mạnh mẽ.
Cô đang nghĩ, kiếp trước tại sao cô lại để bị mình bị nghiện?
Thứ đáng nghi nhất chính là sữa mà Trình Thi Lệ mang cho cô mỗi tối. Bữa tiệc sinh nhật hôm đó, bị người khác hại thì còn có thế tự thanh minh, tuy nhiên trước mặt Lục gia khi mà cơn nghiện phát tác thì đúng không thể chối cãi được.
Đó cũng chính là đòn chí mạng dành cho cô, làm cô không kịp trở tay.
................
Sáng sớm hôm sau, Trình Thi Lệ vào phòng Cố Nhất Nặc, nhìn thấy sữa trong cốc đã hết, ánh mắt lóe lên một nụ cười đầy đắc ý.
Một cô gái vừa mới thành niên, từ đầu đến cuối đều bị nhào nặn trong tay của bà ta, bà ta có thể dễ dàng hủy hoại bông hoa vừa mới chớm nở này.
Buổi trưa, Cố Minh Tuyết không thể chờ đợi để xuất viện thêm được nữa. Nhưng cô ta đi học lại được hay không, Cố Tùng Bác lo lắng, phía bên cảnh sát, tất cả đều không còn quan trọng nữa, bây giờ, quan trọng nhất chính là những bức ảnh đang được chia sẻ lên trên mạng.
Đây mới là đòn giáng mạnh mẽ đối với MinhTuyết! Cũng khiến ông ta mất hết mặt mũi!
Tuy chuyện liên quan đến mấy bức ảnh cũng đã lắng xuống, nhưng ở G thị, chỉ cần nhắc tới "Ảnh lộ hàng- nữ sinh trung học cắn thuốc", phản ứng đầu tiên, người ta chắc chắn sẽ nghĩ đến đó chính là con gái của Cố Tùng Bác.
"Ba, chuyện này nhất định là có người hại con." Cố Minh Tuyết kéo tay Cố Tùng Bác, thủ thỉ làm nũng.
"Tùng Bác, chuyện này, anh không cảm thấy đáng nghi sao?" Trình Thi Lệ biết, cho dù ở ngoài, thanh danh bê bối, cũng không thể khiến Tùng Bác căm ghét.
Nếu như làm cho Cố Tùng Bác ghét mẹ con nhà bà, thì xem như mẹ con bà ta xong đời rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]