Chương trước
Chương sau
"Cố tiểu thư, thật ngại quá, hiện tại cô không thể xuất viện được, còn phải ở lại quan sát thêm mấy ngày nữa."

Cố Nhất Nặc càng cảm thấy kỳ quái, Lục lão gia đã đi tới nơi, nhìn ông cầm gậy vội vã đuổi theo mình, cô có chút đau lòng.

"Nội, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?"

"Nhất Nặc, nghe lời đi, ông nội cho con ở chỗ này, tự nhiên sẽ có đạo lý, không cần tùy hứng được không?"

Cố Nhất Nặc không đành lòng cự tuyệt, ông nhất định là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà như vậy càng làm cô thêm lo lắng, Trình Thi Lệ và Cố Minh Tuyết rốt cuộc đã làm cái gì rồi?

"Dạ được, nội, con nghe lời ông." Cô ngoan ngoãn lên tiếng.

"Như thế mới đúng này!" Ông cười kéo tay Cố Nhất Nặc đi về phòng bệnh.

Buổi tối, 8 giờ rưỡi, ông được Tiểu Lưu đón đi, Cố Nhất Nặc ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, khoác áo khoác lên đi ra ngoài.

Phòng bệnh của cô ở tầng cao nhất, là phòng bệnh cao cấp nhất ở bệnh viện Từ Nhân, chỉ có ba phòng, hiện tại hai phòng kia cũng chưa có người, cũng chỉ có mình cô ở đây.

"Cố tiểu thư có việc gì cần giúp giúp đỡ?" Một y tá mỉm cười hỏi.

"Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?" Cố Nhất Nặc chỉ vào điện thoại đặt trên bàn.

"Được."

Cố Nhất Nặc cầm lấy điện thoại, lưu loát bấm một dãy số, hy vọng di động Hứa Thụy còn gọi được! Hiện giờ cô chỉ có thể gọi cho Hứa Thụy!

Điện thoại kết nối được!

"Alô!"

"Tiểu Nặc! Là cậu sao Tiểu Nặc?"

Giọng Hứa Thụy kích động vang lên.

"Là mình."

"Tiểu Nặc, cậu không sao chứ? Ở bệnh viện nào? Mình nghe nói cậu chuyển viện rồi, nhưng mà không ai nói cho mình biết cậu chuyển tới bệnh viện nào." Giọng Hứa Thụy có chút gấp gáp

"Mình không sao, cậu thì thế nào, có khỏe không?"

Hứa Thụy ngừng lại một chút, không có trả lời ngay, bản thân bị người ta biến thành kẻ giết người, công ty ba cậu phải phá sản, trường học với áp lực của Cố gia, rất có khả năng sẽ buộc cậu thôi học.

Tình huống của cậu, thật sự không tính là tốt.

"Mình không sao, khá tốt."

Cố Nhất Nặc biết, cậu ấy nhất định là không tốt, trong lòng tràn đầy áy náy, "Thực xin lỗi, cậu đã cứu mình mà mình lại làm liên luỵ đến cậu."

"Tiểu Nặc, cậu nói nhảm cái gì vậy, giữa chúng ta còn cần phải nói như vậy sao?" Hứa Thụy cười cười, nhẹ nhàng nói.

Trong lòng cậu, có quá nhiều nghi vấn, trước giờ Tiểu Nặc có nói cho cậu biết chuyện trong nhà cô bất hòa, cậu cũng biết cô ở Cố gia nhất định không tốt lắm khiến cậu có chút đau lòng.

"Hứa Thụy, mình muốn hỏi cậu một chuyện, bên ngoài có phải đã phát sinh chuyện gì về mình không?"

"Có." Hứa Thụy gật gật đầu, gần đây điên cuồng truyền bá tin tức, mưu tính hại cậu và Tiểu Nặc.

Ngày hôm đó, chỉ là cậu nhìn thấy bóng dáng Cố Nhất Nặc, bởi vì có chút chuyện muốn nói với cô, mắt thấy sắp tới giờ học, liền xuống lầu chuẩn bị đi tìm cô, tới lúc cậu đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Cố Nhất Nặc đang vùng vẫy ở trong hồ nước.

"Tiểu Nặc, cậu nói cho mình biết, người đẩy cậu xuống nước có phải là Cố Minh Tuyết hay không?"

"Là nó."

"Trách không được, cô ta muốn làm như thế."

"Nó đã làm gì?" Cố Nhất Nặc vội vàng dò hỏi.

"Chuyện này đối với thanh danh của cậu rất không tốt, đảo lộn thanh danh của mình thì không sao cả, đơn giản chính là truyền ra ngoài một ít tin đồn, chửi bới thanh danh của cậu, nói chúng ta hẹn hò dan díu với nhau...... Rồi còn phá thai cái gì đó."

"Hoá ra chỉ là mấy trò này." Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cái gì kêu là hoá ra chỉ là mấy trò này? Cậu không để bụng đến thanh danh của cậu sao? Hiện tại...... Hiện tại cậu đã đính hôn rồi đấy."

"Không sao cả." Cố Nhất Nặc thuận miệng nói ra.

Bàn tay đang cầm di động của Hứa Thụy run rẩy một chút, trong lòng âm thầm vui mừng, hoá ra Tiểu Nặc thật sự không muốn gả cho cái lão già kia, cho nên cô ấy mới không để ý đến thanh danh của mình như thế.

"Cậu yên tâm, mình sẽ thu thập chứng cứ, những cái tin tức đó mình cũng đã truy lùng tung tích rồi, đều là từ cùng một địa chỉ ip phát tán ra, vừa nhìn đã biết là có âm mưu, dám bôi đen mình, mình nhất định sẽ làm cho hắn phải kêu cha gọi mẹ."

"Mình tin tưởng cậu, cậu là ai chứ!"

"Được, cậu yên tâm dưỡng bệnh đi, chờ tin tốt của mình, bọn họ làm ra chuyện thế này, quả thật là làm chuyện dư thừa, ngược lại sẽ tự mình lộ ra đuôi cáo, mình đang chờ cá cắn câu đây."

"Hứa Thụy, cậu cẩn thận một chút." Cố Nhất Nặc có chút lo lắng, mặc kệ như thế nào thì Hứa Thụy cũng chỉ là một học sinh cấp ba.

"Tiểu Nặc, cậu là đang quan tâm đến mình sao?"

"Đương nhiên rồi! Nhưng mà chuyện này, mình thật sự rất xin lỗi cậu, cám ơn cậu có thể vì mình mà làm bao nhiêu chuyện như vậy."

"Tiểu Nặc, mình bị cuốn vào cũng không sao, là vì chúng ta."

"Ừ, vì chúng ta, Hứa Thụy, chúng ta là bạn tốt nhất, cả đời này đều như vậy!" Cố Nhất Nặc trịnh trọng nói.

Hứa Thụy sửng sốt một chút, ngọt ngào trong lòng mất mát dần từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại chua xót không thể diễn tả thành lời.

"Tiểu Nặc, mình cúp máy trước đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cố Nhất Nặc cúp điện thoại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ lại một chút, mẹ con Trình Thi Lệ là có chủ ý muốn gả vào Lục gia, Cố Minh Tuyết vẫn luôn muốn thay thế vị trí của cô, cho nên bọn họ nhân cơ hội này chửi bới đảo lộn danh dự của cô. Chẳng qua là vì cô trọng sinh cho nên đảo lộn toàn bộ quỹ đạo. Thủ đoạn này với ở kiếp trước giống nhau như đúc.

Kiếp này, thứ cô không để bụng nhất chính là thanh danh, thế này cũng vừa khéo có thể làm cho Lục Dĩ Thừa chán ghét cô, thật sự quyền quyết định chuyện hôn sự này không phải là ở ông nội, mà là Lục Dĩ Thừa. Nếu như anh không muốn, không ai có thể ép buộc được anh cả, Lục lão gia cũng không được.

Ở kiếp trước, vì cái gì anh lại cưới cô? Vì cái gì lại vẫn luôn luôn không chịu ly hôn, một hai phải đợi đến cuối cùng, để cho cô sinh con xong mới để Cố Minh Tuyết xuống tay? Cô có chút mơ hồ không rõ.

......

Âm bàn phím vang lên thật nhanh, trong một gian phòng không lớn lắm có mấy chiếc máy tính, trong phòng chỉ có ba người.

Lục Dĩ Thừa một tay cắm trong túi quần, đứng thẳng người ở trước cửa sổ, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lắc. Cận Tư Nam nhàm chán ngồi dũa móng tay. Còn có một người đội mũ đen ngồi ở trước máy tính, là người chuyên chú nhất.

"Thiếu tướng, đã điều tra xong."

Lục Dĩ Thừa xoay người, nhìn tư liệu trên máy tính vừa mới liệt kê ra.

"Là một công ty dịch vụ về thông tin dữ liệu, địa chỉ ip thật đã truy ra tung tích rồi, ở ngay G thị, trên tay bọn chúng còn có một ít tài liệu sắp sửa tung ra, em đã xâm nhập vào đánh cắp tất cả, trước mắt server của bọn chúng sẽ bị tê liệt, thiếu tướng, kế tiếp phải xử lý như thế nào?"

"Điều tra rõ nguồn gốc bọn chúng."

Ánh mắt Cận Tư Nam quét qua bên này, thổi thổi móng tay mới vừa cắt dũa xong, "Là đám nào vừa mới ăn được gan hùm mật gấu sao? Dám trêu đến trên đầu Lục đại thiếu gia."

"Lục thiếu, về việc Cố tiểu thư rơi xuống nước, tư liệu của cảnh sát điều tra được giống như tư liệu mà chúng ta tra, không có người nào chứng kiến, đoán chừng vụ án này cũng chỉ có thể kết án qua loa như thế này thôi."

"Tiểu Cổ, cậu nói chân tướng Cố đại tiểu thư rơi xuống nước, rốt cuộc là cái tên Hứa gì kia làm hay là Cố nhị tiểu thư làm đây?"

Bả vai Tiểu Cổ run lên, "Ha ha" cười gượng hai tiếng, "Em chỉ biết là tất cả mấy lời đồn đãi trên mạng kia đều là giả. Thiếu tướng, em đi ra ngoài lấy ly cà phê đây."

Cận Tư Nam đi tới trước máy tính, mở ra mấy bức ảnh chụp, "Hứa Thụy, trẻ tuổi đẹp trai! Nếu tôi là Cố Nhất Nặc, tôi cũng sẽ chọn Hứa Thụy, sẽ không chọn một cái lão già mà mình không biết rõ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.